Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 177: Vương Thúc! Ngươi đến thu dọn tàn cuộc đi này! (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Lưu đầu trọc phản ứng cực nhanh, vội chui rúc nấp ở góc sân, Hắc Vĩ Hạt không ngừng tấn công về phía Khế Ước Linh Ẩn Thân kia.
Tàng hình nhưng không có nghĩa là bất khả chiến bại, nó chỉ là vô hình mà thôi, một khi hiện thân thì vẫn sẽ bị đánh trọng thương như cũ.
Trần Thư ở trên lầu ngắm nhìn màn đấu này, bất giác nở nụ cười.
Đột nhiên Slime dừng lại và tung ra kỹ năng mới: Thụy Mộng Sát!
Khò… Khò…
Bỗng có tiếng ngáy vang lên, những người sống sót trong sân chỉ biết sững sờ nhìn.
- Đây là cái thứ quái quỷ gì vậy?
Tên đầu trọc mắt vẫn mơ màng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn ta chỉ nghe thấy tiếng ngáy càng lúc càng lớn, như thể nó đang tiến về phía hắn ta.
Ầm!
Đuôi của Hắc Vĩ Hạt chạm vào Slime nhưng vẫn không phá vỡ được lớp phòng thủ của nó.
- Tới rồi sao?
Lưu đầu trọc nháy mắt ra hiệu cho Hắc Vĩ Hạt sử dụng kỹ năng, một tia màu đen bao lấy đuôi của nó, nhưng đã muộn mất rồi.
Slime vừa ngáy ngủ vừa nhấp nhô, thoáng chốc khiến cho tên Lưu đầu trọc ngã sõng soài rồi mất mạng.
Làm sao mà người thường có thể chống lại được trùng kích đạn thịt cơ chứ?
Lần này đám tội phạm thật sự sợ hãi rồi, tiếng ngáy réo rắt cứ như Thần Chết đang vẫy gọi vậy.
Slime tiếp tục tăng cường phòng thủ, dồn dập tấn công các Khế Ước Linh còn lại khiến cho chúng liên tục ngã xuống sân.
Trong vòng chưa đầy năm phút, cả đám tội phạm đã chết ráo rọi.
Tất cả thuộc tính của Slime đều tăng vọt thêm 20% và sức mạnh cũng được tăng lên đáng kể.
- Này! Vương thúc! Ngươi đến dọn tàn cuộc đi này!
Trần Thư lấy điện thoại ra gọi cho Vương Càn, báo cho hắn ta biết vị trí chính xác.
Hắn thu hồi Slime lại, vội đỡ Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh đứng dậy trở về trường.
Ngày hôm sau.
- Đại ca! Xin đừng giết ta, ta còn mẹ già hơn tám mươi tuổi với đứa con ba tuổi đang còn bú sữa mẹ…
Tạ Tố Nam chợt bừng tỉnh, bật dậy khỏi giường:
- Lão Tạ này, có đáng mức hoảng sợ như vậy sao?
Trần Thư bị đánh thức, bất lực mà nhìn qua Tạ Tố Nam.
Tạ Tố Nam có chút bối rối, hắn nói:
- Ơ! Ta trở về kí túc xá rồi ư? Đây không phải là mơ chứ?
Hắn chỉ nhớ bản thân bị Slime hất văng xuống đất, tiếp đó còn bị đám tội phạm bắt lại.
- Đương nhiên đây không phải là mơ rồi!
Trần Thư ngáp một cái rồi nói:
- Có ta ở đây, đương nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Sau nhiều lần giải thích, cuối cùng cả hai đã miễn cưỡng tin rằng chính Trần Thư là người đã cứu bọn họ.
Trần Thư nhấc điện thoại lên, trên đó có hơn mười cuộc gọi nhỡ.
- Alo! Vương Thúc! Tối qua ta mệt quá nên ngủ quên mất.
- Ngươi được ngủ giấc ngon lành rồi, còn ta thức cả đêm đây này, mà đám tội phạm kia ngươi đã giải quyết thế nào mà hay vậy?
- Để bọn chúng tự đấu với nhau thôi, kiểu như tranh cãi về việc con gà có trước hay là quả trứng có trước ấy mà, tranh cãi một hồi rồi lao vào đánh nhau, đánh một hồi cả đám lăn ra chết hết.
- …
Vương Càn trầm tư một hồi lâu.
- Vương Thúc này, thể nào lần này ta cũng sẽ được trao tặng danh hiệu công dân ba tốt nhỉ?
Vương Càn đáp:
- Về phần ban thưởng thì đương nhiên sẽ không thiếu phần của ngươi rồi, chính vì băng nhóm này mà Trấn Linh Cục phải đau đầu đau óc suốt đêm, bọn chúng còn là tội phạm truy nã nữa chứ!
- Vậy thôi ngươi cứ tiếp tục đau đầu đi há!
Trần Thư cúp máy, hắn cùng Tạ Tố Nam đi đến lớp học.
Nhờ cái đêm phong ba bão táp hôm qua mà quan hệ của ba người bọn họ ngày một thân thiết hơn.
Chơi thì chơi, rắc rối thì rắc rối, tội phạm Nam Giang vẫn rất đáng tin!

- Phần thưởng của trận đấu ngày hôm qua sẽ chính thức được phát vào hôm nay!
Thẩm Vô Song đứng trước cửa phòng học nói:
- Những học sinh được gọi tên thì bước lên nhận thưởng!
- Hạng nhất chính là Trần Thư!
Ngay khi lời này được nói ra, mọi người đều hoang mang tột độ, quả thực có chút khó tin khi một con Slime hạng F lại giành được chức quán quân.
Trần Thư khẽ mỉm cười, gật đầu, nhìn về các thành viên trong lớp.
- Hạng nhất, xin mời học sinh Trần Thư!
Nhưng vẫn không có ai lên nhận thưởng.
Thẩm Vô Song giật giật khóe miệng, nhìn xuống:
- Không phải chứ, Trần Thư, ngươi không nghe ta gọi tên sao?
Trần Thư nghiêm túc giải thích:
- Không phải là ta không nghe, chủ yếu ta chỉ sợ người khác không nghe thấy thôi!
- …
- Trần Bì, cút đi lên!
Cuối cùng Thẩm Vô Song cũng không nhịn được nữa, chưa từng thấy qua tên nào đê tiện như vậy.
Lúc này, Trần Thư mới thản nhiên đứng dậy, mỉm cười gật đầu với các bạn học còn lại rồi mở miệng nói:
- Không sai, không sai, tại hạ là Trần Thư, hạng nhất Trần Thư!
Vì nhấn mạnh thứ hạng của mình, hắn cố ý nói hai chữ hạng nhất càng tăng thêm âm lượng.
Những người còn lại đều đầu đầy hắc tuyến, đối phương thật sự là quá thiếu đánh.
Nhưng bất đắc dĩ lại đánh không lại, Khế Uớc Linh cũng không bằng, chỉ có thể nhận mệnh thôi.
- Mọi người đều đến đông đủ rồi, ta sẽ nói đơn giản hai câu!
Hai tay Trần Thư chắp sau lưng, bộ dáng của một vị lãnh đạo, trực tiếp không thèm để ý đến Thẩm Vô Song.
Bạn cần đăng nhập để bình luận