Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1167: Đồng hồ quả quýt của lão giáo sư (2)

- Hả?
Liễu Phong cúi đầu, thoáng chốc là đã nhìn thấy một tờ giấy phía bên trên đồng hồ quả quýt. Bởi vì trước đó hắn ta quá mức xúc động nên đã tự động không thèm để ý đến nó.
[Muốn biết rõ chuyện năm đó, tới Dị Không Gian phía Nam cách đó năm ngàn mét. Chú ý chỉ đi một mình, bằng không cái chết của lão sư ngươi sẽ vĩnh viễn là một câu đố.]
Liễu Phong nhìn tờ giấy, trong mắt có vẻ suy tư.
Cuối cùng, hắn ta xé nát tờ giấy đi, ánh mắt ngắm nhìn phía xa xa.
Tuy rằng tâm tình hắn ta có hơi xúc động, thế nhưng cũng không hề đánh mất lý trí. Trực giác bén nhạy đã giúp hắn ta đánh hơi được một chút nguy cơ.
Bây giờ, Ngự Thú Sư Vương Cấp ở trên đảo cũng không ít, nhưng đối phương lại có thể lẳng lặng mà tiến vào bên trong, ít nhất thì hắn ta cũng có một Khế Ước Linh Vương Cấp am hiểu chuyện làm việc âm thầm!
- Nhằm vào ta sao?
Hai con ngươi của Liễu Phong trở nên thâm thúy. Hắn ta thận trọng cất đồng hồ quả quýt lại một cách kỹ càng, sau đó xoay người rời khỏi nơi đây.
Mà trên bầu trời đêm đen kịt kia, một con Ô Nha đang thận trọng phi hành, không dám để lộ ra bất kỳ một chút khí tức nào. Một khi bị phát giác được, vậy nó sẽ bị hai tên Vương Cấp tiến hành vây công, trong thoáng chốc sẽ giết chết nó ngay lập tức.
Ô Nha lặng yên không một tiếng động mà đi tới biên giới giáp ranh hòn đảo, trên người nó tràn ngập u quang, hóa giải vòng bảo hộ của hòn đảo một cách dễ dàng rồi thong dong rời khỏi nơi này.
Ngày hôm sau.
Đám người Trần Thư vẫn dậy từ rất sớm, chuẩn bị đi xem trận tranh tài ngày hôm nay.
Trận thi đấu thế giới đều sẽ được tiến hành hàng ngày, số người quan sát chủ yếu cũng không có biến hóa gì, thậm chí còn có công ty đặc biệt cho nhân viên nghỉ phép mà đi thưởng thức trận đấu kịch liệt này!
- Liễu lão sư, ngươi không sao chứ?
Trần Thư nhìn về phía Liễu Phong, chỉ thấy hắn ta có chút không yên lòng, phảng phất như là lâm vào trận quấy nhiễu nào đó.
- Không… Không có gì.
Liễu Phong lắc đầu, cũng không hề nhiều lời, hắn ta nói:
- Xem tranh tài đi kìa!
Lúc này, hai tuyển thủ của hai đội đã xuất hiện trên đài tỷ thí!
Một bên là nhân vật tới từ nước nhỏ, còn một bên khác thì lại là vương quốc Bất Hủ, hiển nhiên đây lại là một trận tỷ thí giữa nước nhỏ và nước lớn!
- Ngươi gặp phải ta thì đúng là quá xui xẻo!
Thiên tài tới từ Lan Quốc là một tên nam sinh, hơn nữa dáng dấp của hắn ta còn lộ ra một chút thanh xuân, tuổi tác tuyệt đối không cao hơn hai mươi bốn tuổi.
Phải biết, tuổi tác phổ biến của các tuyển thủ trong trận tranh đấu thế giới bây giờ đều nằm trong khoảng hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi.
Tuy rằng chỉ cách nhau có khoảng một đến hai năm, nhưng bây giờ là độ tuổi hoàng kim của bọn họ, có lẽ chỉ quãng thời gian này thôi là đã đủ để gia tăng thêm một đẳng cấp Ngự Thú nữa rồi.
- Ếch ngồi đáy giếng!
Vẻ mặt của nữ sinh tới từ vương quốc Bất Hủ rất bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt nàng ta lại hiển hiện một chút khinh bỉ.
Bọn hắn tự xưng là người có huyết mạch cao quý nhất trên Lam Tinh, bình thường khi nhìn các đại quốc khác đều có chút khinh thường, huống chi chỉ là một người đến từ nước nhỏ chứ.
- Vậy ta sẽ rửa mắt mà đợi!
Nam sinh nhếch mép cười một tiếng, trên gương mặt trắng noãn hiện lên một nụ cười quỷ dị.
- Trận tranh tài bắt đầu!
Trong nháy mắt, hai bên đều triệu hoán Khế Ước Linh của mình ra.
Đội ngũ Khế Ước Linh của thiên tài đến từ vương quốc Bất Hủ vẫn vô cùng xa hoa, theo thứ tự là hai con cấp SS, một con SS+. Hơn nữa nàng ta cũng vẫn chỉ là top3 trong nước thôi.
Loại đại quốc như thế này đích thật là có vốn để kiêu ngạo.
Trái lại nam sinh bên phía Lan Quốc lại chỉ có ba con Khế Ước Linh cấp SS, sự chênh lệch giữa hai bên thật sự là quá lớn!
Trong lúc nhất thời, những lời nói hung ác lúc trước của hắn ta cứ tựa như là một câu chuyện cười vậy, thậm chí ở hiện trường cũng đã có người không nhịn được mà lên tiếng chế nhạo rồi.
- Ta còn tưởng rằng sẽ gặp được thiên tài thật sự nữa chứ? Người của tiểu quốc quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng!
- Đúng vậy đó! Có lẽ là đã hoành hành bá đạo ở đất nước của mình quen rồi.
Nam sinh ở trên đài không nghe thấy những lời khiêu khích ở bên dưới, nhưng hắn ta vẫn có thể nhìn hiểu được vẻ mặt khinh thường của mọi người.
Hắn ta vẫn vô cùng bình tĩnh, khóe môi mỉm cười mà lẩm bẩm:
- Một đám ngu ngốc!
Ầm ầm…
Trong chốc lát, vòng bảo hộ ở chính giữa hai người dần tản ra, trận chiến đấu chính thức khai hỏa!
- Có chút không đúng…
Trần Thư nhìn Khế Ước Linh của tên thiên tài Lan Quốc kia, trong mắt đã có một chút kinh nghi bất định.
Nói chung, muốn phán đoán tiềm lực bình xét cấp bậc của Khế Ước Linh thì đều đánh giá về mặt khí thế cả. Đối với Ngự Thú Sư có kinh nghiệm phong phú mà nói, cơ bản là chưa bao giờ đoán sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận