Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1066: Ngươi thật sự nghĩ bản thân là phú nhị đại đệ nhất Lam Tinh đấy à?

Hơn nữa, điều càng kỳ quặc hơn nữa chính là, dường như mấy người Tần Thiên không hề kinh ngạc một chút nào cả…
- Nói như vậy có nghĩa là bọn ta có thể đi được rồi đúng không?
Tần Thiên nhướng mày, nhìn dáng vẻ của Lôi Thú thì có vẻ như đã bị chấn nhiếp rồi.
- Ta có một thỉnh cầu, hy vọng các ngươi có thể giúp bọn ta cứu những Ngự Thú Sư đang bị mắc kẹt bên trong Địa Hỏa Bình Nguyên ra!
Truyền Kỳ Lôi Thú lắc đuôi, ánh mắt nhìn về phía Trần Thư mà nói:
- Dù sao thì mọi chuyện cũng là do ngươi mới xảy ra.
- Nếu ngươi đã phạm sai lầm thì cũng nên chịu trách nhiệm đúng không?
Trần Thư cắt đứt triệu hoán, cái bóng lại dần dần trở lại bình thường.
Trong lòng hắn có lòng tin mà nói:
- Ngươi nghĩ ta vô duyên vô cớ nhốt bọn họ lại đấy à?
- Rốt cuộc là chuyện thế nào?
Truyền Kỳ Lôi Thú khẽ giật mình, trong mắt cũng có vẻ tò mò.
- Khụ khụ…
Trần Thư đảo mắt một vòng, ngay sau đó hắn hắng giọng.
Vừa nhìn thấy bộ dáng của hắn thì mấy người Tần Thiên đều hiểu ra con hàng này lại muốn nói bừa lung tung nữa rồi…
Nhưng Truyền Kỳ Lôi Thú ở đối diện thì lại nghiêm túc lắng nghe.
Quanh năm suốt tháng nó đều tọa trấn bên trong Ác Ma Sào Huyệt của Liên minh Tự Do nên đương nhiên chưa từng nghe đến tên của Trần Thư bao giờ cả.
Có đôi khi, tình báo thật sự khá quan trọng…
- Thật ra mọi chuyện rất đơn giản!
Mặt mũi Trần Thư tràn đầy nghiêm túc mà nói:
- Chắc hẳn các ngươi đều đã biết chuyện về Hỏa Diễm Di Tích rồi đúng không?
Mọi người gật đầu, sau đó ào ào nhìn sang.
Bây giờ, chỉ có một mình Trần Thư mới biết được thông tin về Di Tích mà thôi, những người tham gia còn lại đều đang bị nhốt bên trong Dị Không Gian cả rồi…
- Trước kia, ta đã từng may mắn đạt được chìa khóa của Di Tích trong nhà kho của Trấn Linh Quân…
Hắn mở miệng nói:
- Cách đây không lâu, chìa khoá xuất hiện thay đổi rồi dẫn ta đi đến Địa Hỏa Bình Nguyên…
- Chờ một chút!
Khóe miệng Trần Thanh Hải giật giật mà nhìn sang rồi nói:
- Ở căn cứ Trấn Linh Quân à?
- Ầy…
Trần Thư khẽ ngẩn người, sau đó hắn cười khan mà nói:
- Không cần chú ý chi tiết quá!
- Ta sẽ nói ngắn gọn!
Trần Thư nói tiếp:
- Di Tích có hạn chế đẳng cấp, chỉ có những người dưới Hoàng Kim Cấp mới có thể vào được!
- Nói điểm chính!
Truyền Kỳ Lôi Thú nói, mọi người đều biết chuyện này cả rồi.
- Được rồi! Sắp tới rồi!
Mặt mũi Trần Thư tràn đầy nghiêm túc mà nói:
- Ta và những người tham dự còn lại bên trong Di Tích đã đồng tâm hiệp lực, cùng nhau thăm dò Di Tích!
- Bởi vì ta đối nhân xử thế hoà nhã, thực lực cũng mạnh mẽ nên đương nhiên đã chiếu cố những người khác rất nhiều lần!
- ?
Mấy người Tần Thiên không hề biến sắc, nhưng ánh mắt đều trở nên vô cùng kỳ quái.
- Tuy nhiên, người tốt thực sự không nhận được đền đáp tốt!
Trần Thư làm ra dáng vẻ đau lòng nhức óc mà nói:
- Bởi vì ta đạt được không ít phần thưởng, kết quả vừa mới ra khỏi Di Tích thì người bên trong Liên minh các ngươi lập tức muốn cướp đồ của ta!
- Ta chỉ là một người sinh viên, rốt cuộc ta đã làm sai điều gì chứ?
Hắn nắm chặt hai tay, trong mắt có chút đau xót mà nói:
- Lúc ấy, ta nghĩ đến chuyện bản thân đại diện cho hình ảnh của Hoa Hạ học phủ nên cũng chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn!
- Để dập tắt lòng tham của bọn họ, ta sẵn sàng giao bảo vật của Di Tích ra! Ít nhất chúng cũng phải trị giá đến mười tỷ!
Hắn thở dài, sau đó nói tiếp:
- Nhưng ham muốn của con người là bất tận! Bọn họ còn muốn cả bảo vật trên người ta nữa!
- Để tránh không dẫn đến xung đột, ta lại nhường thêm một bước! Ta đã giao tài sản của mình ra rồi!
Tâm trạng Trần Thư đầy xúc động mà nói:
- Ta tính sơ sơ cũng phải tám mươi tỷ! Tám mươi tỷ đấy!
- Đúng rồi, khi nào thì Liên minh các ngươi có thể thanh toán cho ta được vậy?
- ?
Đầu óc Truyền Kỳ Lôi Thú cũng có chút ngơ ngác mà nói:
- Con mẹ nó, ngươi mang theo tám mươi tỷ trên người ư?
Ngươi thật sự nghĩ bản thân là phú nhị đại đệ nhất Lam Tinh đấy à?
- Có vấn đề gì không?
Trần Thư nhún vai rồi nói:
- Thân là tội phạm hợp pháp duy nhất trong nước, trên người của ta có chút tiền là hoàn toàn hợp lý.
- Ngươi có biết tám mươi tỷ mang ý nghĩa gì không vậy hả?
Truyền Kỳ Lôi Thú dùng chân gãi đầu, nghi ngờ mà nói:
- Lúc nào ngươi cũng vác vài thi thể của mấy con Hoàng Kim Quân Vương trên người đấy à?
- ...
Trần Thư ho khan, sau đó nói:
- Khế Ước Linh của ta hơi kén ăn, ngày nào cũng phải ăn Chân Bảo mới được.
- Nói tóm lại, đám người kia vẫn không vừa lòng, bọn họ cứ luôn miệng nói ta chưa giao ra hết, thậm chí còn tuyên bố muốn giết ta!
Trần Thư thở dài rồi nói tiếp:
- Nhưng ta thật sự không còn một mẩu nào cả! Nhưng ta lại đột nhiên nhớ ra trong Dị Không Gian có vô số hung thú, đó cũng là một lượng của cải phong phú…
- Cho nên ta mới tri kỷ đóng Không Gian Thông Đạo lại cho bọn họ, để bọn họ có thể săn giết thỏa thích…
Bạn cần đăng nhập để bình luận