Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 821: Vấn đề cũng không lớn lắm mà nhỉ…

- Về nhớ đi tra cẩn thận thân phận của ta, tội phạm Nam Giang ta là người có thực lực, đừng hòng qua loa lấy lệ trước mặt ta!
Lý Sâm gật đầu rồi hỏi dò:
- Đại ca, ngươi thật sự là sinh viên sao?
- Nói nhảm nữa!
Trần Thư nhếch miệng, thu hồi đao mổ heo rồi trực tiếp tiêu sái rời đi với u Dương Bảo.
- ...
Lý Sâm gãi đầu, mới ngày đầu tiên khai giảng mà bản thân đã chủ động đụng phải sát tinh rồi ư?
- Phải nghĩ cách mới được!
Hắn ta thở dài, chỉ có thể cố gắng hết sức thôi, ai bảo đánh thua cơ chứ?
...
- Bạn học Trần Thư, ngươi có hàng đến!
Trần Thư đang đi trên đường với u Dương Bảo thì nhận được một cuộc gọi.
- u Dương Bảo, ngươi nói có phải là quà của người hâm mộ gửi tới hay không?
Hắn quay đầu lại nói, trong mắt có chút hưng phấn.
- Người hâm mộ ư?
u Dương Bảo hơi sững sờ mà nói:
- Sư phụ, ta cảm thấy chúng ta phải sống thực tế một chút mới được!
Trần Thư nói:
- Ta đã khá thực tế rồi được chứ!
u Dương Bảo nói:
- Ngươi không sợ là bom hạt nhân hay cái gì đó tương tự à?
- Thật sao?
Thân thể Trần Thư chấn động, hắn lập tức trở nên hưng phấn.
Nếu như là bom hạt nhân mà ngươi nói vậy thì ta khá hăng hái đấy!
- ...
Khóe miệng u Dương Bảo giật giật, quả không hổ danh là tội phạm Nam Giang mà!
Trần Thư kiên định mà nói:
- Mặc kệ là cái gì cũng không thể ngăn cản ta đón nhận sự nhiệt tình của người hâm mộ được!
Trong khi hai người đang nói chuyện thì người đã đi đến cổng Hoa Hạ Học Phủ.
- Cái gì? Phải gửi tiền giao hàng ư?
Trần Thư nhìn về phía nhân viên chuyển phát nhanh rồi trừng mắt mà nói:
- Vậy thì ta không nhận hàng đâu!
- ...
Vẻ mặt của u Dương Bảo rất kỳ quái, không phải ngươi vừa mới nói là cái gì cũng không thể ngăn cản ngươi đón nhận sự nhiệt tình của người hâm mộ được sao?
Kết quả, hai mươi tệ phí chuyển phát nhanh đã ngăn cản được rồi…
- Điều 9 trong quy tắc tội phạm, không bao giờ trả tiền giao hàng!
Trần Thư huýt sáo rồi đi về ký túc xá.
- Trần Thư, hình như học kỳ này có thể thành lập Ngự Thú Đoàn rồi đấy!
A Lương đang ăn kem, thấy hắn trở về thì lập tức nói:
- Chúng ta còn thêm người nữa không?
- Ba người chúng ta là được rồi!
Trần Thư nói:
- Người nhiều rồi đến lúc đó không có tiền mất!
- Ngươi đi đâu làm gì vậy?
Vương Tuyệt ra khỏi phòng, trong tay cầm một bình thuốc bổ dạng nước, đang uống một cách thích thú.
- Không phải ngươi uống thật đấy chứ?
A Lương quay đầu lại nhìn rồi trợn to hai mắt.
- Thì sao chứ? Không uống không phải rất lãng phí sao?
Vương Tuyệt nhún vai rồi quay đầu nhìn về phía Trần Thư, hỏi:
- Trần Bì, ngươi vừa đi đâu đó?
Trần Thư bình tĩnh mà nói:
- Đại chiến ba trăm hiệp với một tân sinh viên!
- ?
Cả hai khẽ giật mình, sau đó thì ngây ngẩn cả người.
A Lương nói:
- Thuộc hạ của ai mà dữ dội như vậy thế?
Khóe miệng Vương Tuyệt giật giật mà nói:
- Không phải là ngươi xách đao mổ heo đánh với Khế Ước Linh của hắn ta đấy chứ?
Hai người cũng không tin có người có thể đánh lại Trần Thư, mà người đó còn là tân sinh viên nữa thì càng không thể nào.
- Chỉ đùa một chút ấy mà!
Trần Thư nhún vai rồi nói:
- Một tên không có não cấp chín mà thôi!
...
Ba ngày sau, toàn bộ thủ tục nhập học cho tân sinh viên đều đã được hoàn tất.
Cuối cùng thì ba người cũng có thể đường đường chính chính mà đi ra ngoài tản bộ.
- Trần Thư, sáng hôm nay có tiết của Liễu lão sư đấy!
A Lương đã thu dọn xong từ sớm, đang ngồi đợi hai người kia.
Hầu như không ai dám trốn tiết của Liễu Phong, nhiều lắm thì các lão sư khác cũng chỉ phê bình mà thôi, đến lượt hắn ta thì trực tiếp hoả thiêu luôn.
- Ra rồi đây!
Trần Thư ngáp, buồn ngủ đi ra khỏi phòng.
Hắn đi thẳng ra ban công rồi bắt đầu rửa mặt.
- Hả? Hôm nay lão Vương có chuyện gì vậy?
Trong mắt A Lương có chút nghi hoặc mà nói:
- Sao lại dậy muộn hơn cả tội phạm luôn thế này?
Bình thường thì Trần Thư mới là người lười nhất mà!
- Sao có thể được chứ?
Trần Thư quay đầu nhìn sang:
- Đừng đọ độ lười với ta, ta lười đấu với hắn ta nhé!
Loảng xoảng!
Lúc này, Vương Tuyệt mở cửa ra, dáng vẻ uể oải như sắp đổ đến nơi, bước chân cũng trở nên lơ lửng, bước nặng bước nhẹ.
A Lương hoảng sợ mà nói:
- Bà mẹ nó, lão Vương, ngươi tiêu hao quá độ đấy à?
- Không biết nữa!
Vương Tuyệt lắc đầu rồi nói:
- Tối qua ta khát nước quá nên uống hết một rương thuốc bổ dành cho lão thái thái rồi!
- ?
A Lương mở to hai mắt mà nhìn, nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
Ngươi cũng không hợp lẽ thường thật đấy!
- Trần Thư, đều tại ngươi cả đấy!
Vẻ mặt Vương Tuyệt u oán, không ngờ hắn ta lại bổ cho bản thân quá đà đến mức cạn kiệt sức lực…
- Trách ta gì chứ? Con mẹ nó, ngươi uống thay nước lọc như thế thì không phải là đang nói linh tinh sao?
Trần Thư rửa mặt xong xuôi thì đi về phòng khách rồi nói:
- Ngươi đi rửa mặt nhanh lên kìa, nếu đến muộn thì ngươi có mà ăn hết!
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Thư có tiếng nhắc nhở.
- Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận