Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1809: Ngươi có thể lên đường rồi

Dám ở địa bàn bọn hắn phách lối như vậy, hoặc là vô cùng ngu ngốc, hoặc là vô cùng lợi hại.
Hắn ta Trần Thư trước mắt là thiên tài đệ nhất thế giới…
- Tài nguyên khố phòng ta có thể đưa cho ngươi, nhưng ta cần chút thời gian để sắp xếp.
Thủ lĩnh doanh địa hít một hơi thật sâu, nói:
- Trong vòng một ngày, toàn bộ tài nguyên của doanh địa đều đưa cho ngươi!
Tâm tư thâm trầm, hắn muốn lập tức thông báo cho Vương Cấp cường giả, nhưng muốn chờ Vương Cấp đến cũng cần thời gian, đành phải tạm thời kìm chân Trần Thư.
- Một ngày sao…
Trần Thư nhếch miệng lên, nói:
- Mấy thứ này không phải cất giữ ở khố phòng sao? Ngươi dẫn ta đi là được rồi.
- ...
Thủ lĩnh doanh địa rơi vào trầm mặc, trong lúc nhất thời cũng không viện ra lý do để từ chối.
Ngay lúc cả bầu không khí như cứng lại, Trần Thư đột nhiên cười nói:
- Nhưng nếu ngươi đã nói như vậy, ta sẽ cho thời gian một ngày!
- Khụ…
Thủ lĩnh doanh địa trong lòng nhẹ nhõm, thần kinh căng cứng giờ cũng nới lỏng, trong lúc bất tri bất giác, trán của hắn ta đã tuôn ra không ít mồ hôi lạnh…
Đúng lúc hắn ta đang buông lỏng, trong nháy mắt, một trận tiếng gió vù vù xông đến.
Nét mặt hắn ta khẽ giật mình, thần sắc đại biến, theo bản năng lùi lại.
Cự Hình Phong Nhận nháy mắt thuấn di chém tới, cuồng bạo chém về phía đầu của thủ lĩnh doanh trại.
- Ngươi?!
Ánh mắt của hắn ta tràn đầy kinh ngạc, không ngờ con hàng này xuất chiêu mà không để lộ bất cứ dấu hiệu nào.
Nhưng Cự Hùng cũng ngay lập tức phản ứng lại, duỗi tay gấu đỡ cho chủ nhân.
Nhưng nó đã quên mất sức chiến đấu của Husky.
Xoẹt!
Phong Nhận sắc bén một đường chém đến, phòng ngự vững chắc của Cự Hùng giống như một tờ giấy, dễ dàng bị Phong Nhận chém đứt, máu tươi bắn tung tóe một vũng.
- Ngao!
Cự Hùng bị chém trúng mắt, nhịn không được kêu rên một tiếng thảm thiết, nhanh chóng thu lại Cự Trảo.
- Mẹ nó! Ngươi dám đánh lén!
Sắc mặt thủ lĩnh doanh địa nổi điên, hắn ta đã nhượng bộ một lần, nhưng đối phương cứ được nước làm tới, vốn dĩ không muốn chừa đường sống cho người khác.
- Ta quang minh chính đại xuất kích!
Trần Thư mỉm cười, nói:
- Muốn được đánh giá là doanh địa ưu tú, ta không thể kiểm tra thực lực của các ngươi sao?
- Khai chiến! Giết hết cho ta!
Thủ lĩnh doanh địa nhanh chóng ngồi lên lưng Cự Hùng, đồng thời triệu hoán ra ba con Khế Ước Linh khác của mình.
Chỉ trong nháy mắt mấy trăm con Khế Ước Linh trong doanh địa ào ào như bạo động, chuẩn bị vây giết Trần Thư.
Trần Thư cười nói:
- Không phải chứ, ngươi thật sự cho rằng mình có tư cách cùng ta khai chiến hả?
Sức mạnh nguyên tố bên trong Husky dâng lên một cách mãnh liệt, trong chớp mắt nó xuất ra mười mấy kỹ năng.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ vang vang vọng, kỹ năng đã bao trùm thủ lĩnh doanh địa cùng bốn con Hoàng Kim Khế Ước Linh của hắn ta.
Khi kỹ năng quang minh đã mờ dần đi, đã không còn thấy bóng dáng của hắn ta và Khế Ước Linh đâu nữa, giống như bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Trong lòng mọi người chấn động, sợ hãi đến tột cùng.
Thủ lĩnh bọn họ không có kỹ năng thuấn di, kết quả chỉ có một khả năng: Bị trực tiếp miểu sát!
- Hiện tại, mang ta đi khố phòng, có vấn đề gì không?
Trần Thư mỉm cười, nhìn mọi người bốn phía.
Mà trong đám người, một tên thủ lĩnh trung thành mắt thấy tình huống không ổn, vội vã hô lớn:
- Hắn giết thủ lĩnh! Phải báo thù cho thủ lĩnh!
Vừa dứt lời, nhanh chóng khơi dậy phẫn hận trong lòng mọi người, sát ý lại ngập tràn trong mắt.
Kỳ thực không phải bọn hắn trung thành, nhưng nếu như trở thành phản đồ, một khi bị đại thủ lĩnh tra ra được, kết quả chắc chắn rất thê thảm…
- Sao?
Trần Thư chớp chớp lông mày, không nghĩ tới đám người này sẽ phản kháng.
- Nếu các ngươi đã chính trực như vậy thì ta ltiễn các ngươi đi nhanh hơn chút.
Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ vang lên m, như một trận gió lạnh, sát ý trong lòng bọn hắn nguôi đi không ít!
Nhưng bây giờ, đã muộn rồi.
Ầm ầm!
Ba con Husky kêu to, đủ loại kỹ năng oanh sát tung ra, đều thô bạo miểu sát!
Chỉ trong hai phút đồng hồ, bốn phía đã nằm la liệt thi thể, cảnh tượng thê thảm và đẫm máu.
Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong không khí, ngay cả Đại Lực cũng không chịu được mà nhíu mày.
- Cứ nhất định phải khiến ta động thủ…
Trần Thư lắc đầu, nhìn người duy nhất còn sống sót đang co ro trong góc.
- Ta…
Nam nhân không chịu nổi lùi một bước, sự sợ hãi tràn ngập trong mắt hắn ta, cả người không ngừng run rẩy.
Trần Thư mỉm cười nói:
- Bây giờ, ngươi có thể dẫn ta đến khố phòng không?
Nam nhân gật đầu lia lịa, hai tay run run, chỉ về phía một dãy nhà trước mặt.
Mười phút đồng hồ sau..
Toàn bộ tài nguyên của doanh địa đã trống rỗng, tất cả đều bị mang đi, không sót lại dù chỉ là một cọng lông.
- Nói cho ta biết vị trí của những doanh địa còn lại!
Trần Thư vỗ vỗ bả vai của nam nhân, lòng tham hiện rõ mồn một trong mắt hắn.
- Ngươi…
Thân thể nam nhân run lên, nhận ra được mục đích của Trần Thư…
Con hàng này không phải là muốn cướp toàn bộ chứ?
Trần Thư nhíu mày, nói:
- Có vấn đề?
- Không… Không có…
Bạn cần đăng nhập để bình luận