Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 274: Sẽ không có người thanh toán tiền thuốc men chữa trị (1)

- Chỉ cần đạt được vị trí trong top năm ở Thi đấu Ngự Thú cấp tỉnh thì có thể được cộng thêm điểm cho kỳ thi tuyển sinh đại học!
Trần Thư nhíu mày.
Hiện tại hắn cũng không thiếu tài nguyên, nhưng điểm cộng đại học lại có tác dụng với hắn.
- Thẩm lão sư, ba năm trước, Phương Tư có dẫn đội tham gia không?
Thẩm Vô Song gật đầu:
- Năm đó Phương Tư dựa vào Khế Ước Linh cấp S mà thành công đạt được hạng nhất toàn thành phố, hơn nữa còn tham gia cả Thi đấu cấp tỉnh Nam Thương. Đáng tiếc, lần đó chỉ dừng bước ở hạng mười lăm.
Trần Thư nhướng mày.
- Xếp thứ mười lăm?
Hắn không ngờ xếp hạng của Phương Tư cũng không cao lắm.
Sở hữu Khế Ước Linh cấp S đã là thiên tài hàng đầu ở thành phố Nam Giang rồi, thế nhưng nhìn khắp toàn tỉnh thì nhất định sẽ có người có thể sánh ngang với nàng.
Thẩm Vô Song giải thích nói:
- Phương Tư lúc đó có sức chiến đấu rất mạnh mẽ, nhưng đáng tiếc là hai đồng đội còn lại không có thực lực tương đương, nếu không thì đã có hy vọng xông vào top mười.
- Trần Thư, ngươi nhất định phải tham gia Thi đấu Ngự Thú, ta sẽ suy nghĩ thêm về hai người còn lại.
Bởi vì học sinh đều chỉ có một Khế Ước Linh, kỹ năng cực ít, để gia tăng sự phong phú của trận đấu và thu hút người xem, ban tổ chức cố ý sắp xếp tổ ba người tham gia thi đấu.
- Vậy thì còn suy nghĩ làm gì nữa? Lấy ba người chúng ta đi thi luôn!
Trần Thư chỉ Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh ở bên cạnh.
Thẩm Vô Song từ chối thẳng thừng.
- Không được! Nhất định phải chọn người có sức chiến đấu!
Thi đấu lại không giống đi Dị Không Gian, tác dụng của hai người quá nhỏ.
- Lão sư à, Lôi Điểu của ta có thể phun nước miếng!
- Ta có thể tra tấn đối thủ, phóng ra Ái Quang Mang!
- Thôi dẹp đi…
Thẩm Vô Song vừa nghĩ tới khả năng của Khế Ước Linh của hai người thì trong lòng càng kiên quyết ý nghĩ không cho bọn họ tham gia.
Nam Giang Nhị Trung thực sự không chịu nổi sự mất mặt như vậy đâu…
Một nhóm người đang thảo luận về trận đấu sắp bắt đầu.
Trần Thư thì nhắm mắt dưỡng thần, hai người Tạ Tố Nam không thể tham gia, vậy hơn phân nửa chính là đám người Hứa Tiểu Vũ rồi.
Ngoại trừ học sinh của trường ra, thật ra cũng có thể mời những trường học còn lại của thành phố Nam Giang.
Ngày trước, Vương Đằng vẫn luôn mong muốn mời Hứa Tiểu Vũ. Đáng tiếc là người của những trường học còn lại có lực chiến đấu cũng kém như nhau.
Trần Thư thở dài:
- Xem ra ta chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.
Lúc xế chiều.
Một đoàn người đi đến thành phố Đại Hưng.
Thẩm Vô Song là người đầu tiên bước xuống xe.
Trong nháy mắt, bước chân của hắn ta chậm lại, đôi mắt mở to, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc và khó hiểu.
Chỉ nhìn thấy một đám người che ô màu đen, trên người mặc âu phục màu đen, đeo kính râm, trông lãnh khốc không gì có thể so sánh được.
Lúc sau khi các học sinh nhộn nhịp xuống xe, toàn bộ người mặc áo đen đều khom lưng chào, đồng thanh hô to nói:
- Chào đại lão!
Khóe miệng Trần Thư giật giật, một thoáng là đã nhìn thấy người dẫn đầu chính là tên tiểu bàn tử kia.
Hắn ta đang muốn chuồn trước, kết quả Âu Dương Bảo thoắt cái lập tức nhìn thấy hắn ta.
- Trần lão sư!
Âu Dương Bảo hào hứng chạy tới.
Toàn bộ những người còn lại ngạc nhiên trợn tròn mắt, lão… lão sư?
Có người nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Thành phố Đại Hưng không phải là hang hổ của tội phạm đấy chứ?
Người mặc áo đen trước mắt bày bố thế trận không nhỏ, cộng thêm Trần Thư được xưng là lão sư, trong một thoáng bọn hắn đã liên tưởng đến việc Trần Thư có khả năng là người đứng đầu của một tổ chức tội phạm nào đó, thường xuyên giảng bài cho những người còn lại, truyền bá tư tưởng.
- Ta nói ngươi bị điên rồi hay sao? Đây là làm cái gì?
Trần Thư vuốt vuốt trán, sớm biết thì sẽ không nói với Âu Dương Bảo chuyện bản thân muốn đến đây rồi.
Dựa vào bối cảnh của đối phương, điều tra địa điểm bọn hắn xuống xe, không phải là thừa sức sao?
Người đi đường khắp bốn phía nhộn nhịp dừng chân xem, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra để chụp ảnh, hơn nữa còn gọi điện thoại báo cảnh sát…
Âu Dương Bảo gãi gãi đầu, nói:
- Lão sư, ta đây không phải muốn để người khác cảm thấy ngươi có một quá khứ thần bí ư…
- ...
Trần Thư không nói nên lời, hắn nói:
- Cảm ơn ngươi nha, chẳng những để ta có một cái quá khứ thần bí, sợ rằng còn được ngồi trong nhà tù sắt ở tương lai nữa.
Âu Dương Bảo mắt thấy Trần Thư không thích, lập tức phất phất tay.
- Đều tản đi, tản đi, trở về làm việc đi!
Hóa ra đều là nhân viên của công ty nhà hắn ta, bị điều động tới để giữ thể diện…
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Nói thật đi, rốt cuộc ngươi đến đây để làm gì?
Âu Dương Bảo nói:
- Lão sư, các ngươi không phải muốn tham gia Đấu Linh Trường gì đó sao? Ta muốn tham quan học hỏi một chút.
Hiện tại hắn ta cũng không có việc gì, tài nguyên của trường học không có tác dụng quá lớn đối với hắn ta.
- Đến lúc đó ngươi lại theo sau đi.
Trần Thư gật đầu, trước hết phải đuổi Âu Dương Bảo đi đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận