Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1603: Cuộc sống không hợp thói thường của tội phạm

Lúc trước, đối phương chỉ là một học sinh cấp ba, mà thực lực vẫn còn là cấp cơ sở, mà đã dám đốt pháo hoa khổng lồ rồi.
Bây giờ, không những thực lực đã thay đổi thành Hoàng Kim Cấp, mà địa vị cũng khá cao, khắp thành phố Nam Giang có người nào có khả năng quản hắn sao…
- Đừng lo lắng, ta tự có chừng có mực…
Trần Thư an ủi nói, không mong muốn mọi người bị hù dọa mà chạy hết.
- ...
Vừa nghe thấy lời này, mọi người càng thêm hoảng loạn.
Nhưng Thẩm Vô Song lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là chôn hắn ta tại chỗ, thì đốt pháo hoa cũng không sao cả.
Trần Thư dẫn đầu đi xuống, cùng lúc đó cũng triệu hồi ra Không Gian Thỏ.
Chỉ nhìn thấy một pháo hoa khổng lồ khoảng chừng hai mươi mét xuất hiện, khiến cho mọi người xung quanh đều câm lặng…
Ngươi thật sự là đến đốt pháo hoa sao?
Phương Tư vò vò đầu, nói:
- Trần Bì, ngươi thật sự muốn đến Trấn Linh Cục đón năm mới sao?
- Không sao đâu, đừng lo lắng.
Trần Thư mở miệng nói:
- Hôm nay, ta đã đánh tiếng với bên Trấn Linh Cục rồi, bọn họ đều tương đối hài lòng mà.
- ...
Khóe miệng mọi người co rút, dựa vào thực lực và địa vị của ngươi, người nào không đồng ý chứ?
- Thật mà, tin tưởng ta, pháo hoa lần này thanh lịch tao nhã hơn nhiều rồi.
Trần Thư mỉm cười, cùng lúc đó, nháy mắt với Tiểu Tinh Linh ra hiệu cho nó đốt pháo hoa khổng lồ trước mặt.
Vèo!
Một đạo ánh sáng màu xanh da trời rực rỡ bay lên cao trong chốc lát, sau khi lên đến độ cao nhất định thì nổ tung ầm ầm.
Đùng đùng đùng…
Pháo hoa trên cao chói mắt, nhưng lại dần dần chắp vá thành bốn chữ lớn:
Tội phạm Nam Giang!
- Hả?
Mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, quả thực chỉ là pháo hoa bình thường.
Vèo…
Chỉ là một tiếng pháo hoa nổ, nhưng lại bay càng cao hơn, độ cao cũng nâng lên cao hơn một tầng, người ở vùng lân cận khu vực ngoại thành đều có thể thấy được rõ ràng.
Chỉ thấy pháo hóa hợp thành chữ lớn mới:
- Huyết Sắc Ngự Long Vệ.
- Hả? Còn là các chữ cái khác nhau sao?
Mọi người đều nhướng nhướng mày, vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này…
Vèo vèo vèo…
Một đạo rồi lại một đạo pháo hoa xuất hiện, độ cao cùng độ sáng của chúng cũng không gia tăng lên, khiến cho càng nhiều người thấy được rõ ràng.
May mà âm thanh của pháo hoa ngược lại không cao, sẽ không khiến cho người khác cảm thấy bản thân đang ở trong chiến trường.
- Quán quân thế giới.
- Đệ nhất thiên tài của Hoa Hạ học phủ.
Một từ rồi lại một từ xuất hiện, chiếu sáng khắp cả bầu trời, che đậy dấu vết của những pháo hoa khác.
- Con hàng này không phải là muốn thể hiện toàn bộ vinh dự của mình đấy chứ…
Trong mắt của Thẩm Vô Song có vẻ suy tư, đã hiểu được mục đích rêu rao của Trần Thư.
Vèo vèo vèo…
Từng đợt từng đợt pháo hoa lại nối tiếp được bắn ra, các danh hiệu hoặc là vinh dự khác nhau lần lượt xuất hiện, khiến cho mọi người đều có phần tò mò.
Nhưng mà phạm vi ảnh hưởng của pháo hoa cũng ngày càng lớn, dần dần lan ra đến non nửa thành phố Nam Giang.
- Là Trần Thư đang đốt pháo hoa!
- Tội phạm cavậy mà có nhiều vinh dự như vây? Xem ra ta vẫn hiểu biết quá ít rồi.
- Không hổ là tội phạm Nam Giang!
Mọi người lần lượt đến trên phố, nhìn pháo hoa ở nơi chân trời xa xôi, bàn tán sôi nổi.
- Tiểu tử này…
Diệp Thanh ngồi trên ban công nhà mình, khóe miệng hơi có ý cười.
Mà nhân viên chính phủ cũng đồng dạng lắc đầu cười, đã hiểu rõ tính cách rêu rao của con hàng này từ lâu.
Thời gian dần dần trôi qua.
Lúc bắt đầu, mọi người còn tràn đầy phấn khích, nhưng sau đó, vẻ mặt có hơi không được tự nhiên…
Dòng chữ pháo hoa hiện ra, cũng thay đổi có hơi không hợp thói thường, cái gì mà Công Trắc Dược Tề Sư, Thất hiệu chi Bá, Người hiểu rõ phân u-rê…
Mà độ sáng của pháo hoa tăng cao, quả thực giống như mặt trời chói chang loá mắt, không chỉ thành phố Nam Giang có thể nhìn thấy, mà các thành phố khác cũng có thể nhìn thấy được.
- Sao ta lại đột nhiên cảm thấy hơi hổ thẹn nhỉ…
- Đây thực sự là vinh dự sao? Sao mà ngay cả chuyên gia đạn hạt nhân cũng có chứ…
Khóe mắt người dân thành phố Nam Giang co rút, đã thẹn đến mức không xem nổi nữa rồi.
Cái này nào có phải là bộ sưu tập vinh dự chứ, đơn giản chính là một bộ lịch sử nhân sinh không hợp thói thường của tội phạm …
- Tiểu tử này, thật sự cái gì cũng có thể làm được…
Vương Càn của Trấn Linh Cục vò vò đầu, thật muốn ngăn chặn hành vi này của Trần Thư, nhưng vừa nghĩ đến thân phận của hắn, lại chỉ có thể nhẫn nhịn xuống mà thôi.
Cả một tỉnh e rằng chỉ có tổng đốc mới có thể quản được con hàng này…
Pháo hoa kéo dài không ngừng chiếu sáng cả bầu trời.
Vẻ mặt của mọi người cổ quái đến cực điểm, nhưng Trần Thư lại ra vẻ kiêu ngạo tự đắc.
Thiên tài, luôn trải qua những điều khác nhau…
Thời gian kéo dài đến sau nửa đêm, pháo hoa khổng lồ của Trần Thư cuối cùng cũng đã hạ màn.
Vẻ mặt của Thẩm Vô Song dại ra, lẩm bẩm tự nói với chính mình:
- Con hàng này đúng là không hợp thói thường từ đầu đến đuôi mà…
Bạn cần đăng nhập để bình luận