Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 225: Xem ra có thể yên tâm nổ rồi (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Phụ thân Trần Bình đột nhiên nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía hắn:
- Trần Bì, sao ta lại cảm thấy có liên quan tới con nhỉ?
- …
Trần Bì cười khan, quay về phòng.
Phụ thân, người nói gì toàn sự thật vậy…
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thư đeo cặp, để hai trái tim vào, chuẩn bị đi đến thành phố Đại Hưng một chuyến.
- Thẩm lão sư, thông báo một tiếng: ta phải đến thành phố Đại Hưng bán tim của Băng Sương Cự Lang đây.
Thẩm Vô Song ở trường học cầm điện thoại trong tay, nhìn thấy hai chữ thông báo, hắn ta có hơi tức giận, nhưng vừa nhìn đến Băng Sương Cự Lang lại thấy buồn cười.
Ai lại thờ ơ với tiền chứ?
- Nửa tháng tới, tổng kết lại sai lầm của mấy người ở Dị Không Gian đi.
Thẩm Vô Song sắp xếp nhiệm vụ dạy học, chuẩn bị dạy dỗ lại cẩn thận.
Mà biểu hiện của Trần Thư có thể nói l à vô cùng hoàn hảo, trừ lần nổ bom điên cuồng đó ra…
- Tiểu Trần, hôm nay không đi học à?
Một chiếc xe con màu đến dừng bên cạnh Trần Thư.
Một nam tử đeo kính râm kéo cửa sổ xuống, nhìn về phía Trần Thư.
- Trương thúc?
Trần Thư không ngờ có thể gặp được phụ thân của Trương Đại Lực, hắn nói:
- Ta có chút chuyện phải đi thành phố Đại Hưng.
- Trùng hợp thế?
Trương Phong nhướn mày:
- Vừa hay ta cũng có việc ở Đại Hưng, lên xe đi!
Trần Thư nhếch mép cười, hấp tấp lên xe.
Lúc này, vẻ mặt Trần Thư đầy nuối tiếc mà nói:
- Trương thúc, vé xe của ta bây giờ không trả lại được. Cái này, ngươi có thể thanh toán không?
Miệng Trương Phong giật giật:
- Ta thấy tên tiểu tử nhà ngươi ngứa da rồi!
Ta đã chở ngươi đi còn phải trả tiền cho ngươi à?
Trần Thư im lặng không nói lời nào nữa.
Trương Phong nghiêm khắc hơn phụ thân Trần Thư nhiều, hồi trước lúc đánh Trương Đại Lực tơi bời, hào hứng đến mức đến hắn cũng không tha.
- Đúng rồi Tiểu Trần, ta thấy gần đây có người nói tội phạm Nam Giang gì đó cho nổ cả Hàn Băng Hạp Cốc rồi.
Trương Phong đột nhiên nói:
- Không phải liên quan đến ngươi đấy chứ? Hình như ngươi hay xưng là tội phạm Nam Giang lắm.
Trần Thư trừng mắt, chắp hai tay lại mà nói:
- Sao thế được chứ?
Trương Phong thở dài, ngữ khí có chút nuối tiếc:
- Chậc, làm ta còn có chút kiêu ngạo, còn tưởng tiểu tử ngươi có tiền đồ rồi chứ!
- …
Trần Thư không ngờ rằng Trương thúc lại hung hãn như vậy, vậy mà hi vọng là hắn làm nổ.
Hắn dò xét hỏi:
- Trương thúc, nếu mà do ta làm thật, có phải hậu quả sẽ rất nghiêm trọng không?
Trương Phong không để tâm nói:
- Có hậu quả gì chứ? Vốn dĩ Dị Không Gian là nơi không có phép tắc mà, cũng không thể cố ý tăng thêm luật pháp để nhằm vào ngươi.
Trần Thư gật đầu, xem ra sau này có thể cho nổ mà không cần kiêng nể gì rồi.
Hai người đi lên đường cao tốc của thành phố Nam Giang, lúc xế chiều là đã đến thành phố Đại Hưng.
- Trương thúc ta còn có việc, ngươi tự mình đi đi, nếu ngươi muốn đi nhờ xe về thì hai ngày sau gọi điện cho ta.
Vừa đến thành phố Đại Hưng, Trương Phong rời đi luôn, rõ ràng là có chuyện phải làm.
Trần Thư gật đầu, ngăn một chiếc xe taxi lại.
- Sư phụ, đến trường trung học hàng đầu Đại Hưng.
Xuyên qua cửa sổ, Trần Thư có thể nhìn thấy đủ loại cảnh sắc, so với Nam Giang thì Đại Hưng phồn hoa hơn nhiều.
Một tiếng sau, Trần Thư đến trường trung học đứng đầu Đại Hưng.
Chỉ thấy cổng trường đóng chặt, học sinh đều đang ở trên lớp.
Trần Thư gọi vào số điện thoại của người kia, nhưng mãi cũng không ai nghe máy.
- Mẹ nó! Chẳng lẽ bị cho leo cây rồi?
Trần Thư thu điện thoại lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện các lựa chọn.
【 Lựa chọn thứ nhất: Lấy ra một chiếc bát sắt, ngồi bên đừng nhẫn nại chờ đợi. Phần thưởng khi hoàn thành: đạt được danh hiệu Bang Chủ Cái Bang, hiệu quả khi đeo: Lúc ăn mày có thể kích phát lòng thương hại của người khác. 】
【 Lựa chọn thứ hai: Nghĩ cách đi vào trong trường, trực tiếp đi tìm người mua. Phần thưởng khi hoàn thành: Sức nhảy của Slime tăng thêm 10% 】
【 Lựa chọn thứ ba: Quay người rời đi, tuyệt đối không đợi. Phần thưởng khi hoàn thành: Khai Tuệ Quả cấp 1. 】
Khoé miệng Trần Thư giật giật, lựa chọn thứ nhất là đang sỉ nhục nhân cách của hắn sao?
Mắt hắn chuyển động, khoá chặt vào lựa chọn thứ hai.
Đúng lúc này có một tiểu ca giao hàng đi ngang qua, mắt Trần Thư sáng lên.
Mười phút sau, Trần Thư mặc bộ đồng phục “Đã no chưa” đi đến trước cổng trường.
Bảo vệ lập tức hỏi:
- Đứng lại! Làm gì thế?
Bộ dạng Trần Thư nghiêm túc nói:
- Ta đi giao hàng.
Mắt bảo vệ trừng một cái:
- Mẹ nó đây là trường trung học! Có ai đang học mà gọi đồ ăn chứ, vừa ăn vừa học à?
- À, không phải giao cho học sinh, mà là của hiệu trưởng Tiết.
Trần Thư vô cùng bình tĩnh, hắn đã sớm nghĩ cách diễn đạt rồi.
Bảo vệ không nhịn được mà cười rộ lên:
- Ngươi tưởng ta ngốc à? Làm gì có ai sẽ để tên là hiệu trưởng chứ?
Đang cười thì sắc mặt hắn đột nhiên cứng lại, đầu óc phút chốc đã phản ứng.
- Hiệu… hiệu trưởng gọi giao hàng?
Trần Thư bình tĩnh gật đầu.
Sắc mặt bảo vệ kinh ngạc, đánh giá Trần Thư một lượt, cũng không dám xác nhận lại với hiệu trưởng mà đã cho hắn vào.
- Vẫn còn non lắm!
Trần Thư bình tĩnh thong dong, đeo cặp rồi đi vào.
- Ngự Thú Quán của trường đệ nhất trung học ở thành phố Đại Hưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận