Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1602: Thẩm Vô Song vô cùng hoảng sợ (2)

Đương nhiên, những việc trải qua trong bốn năm đại học cũng đã khiến cho bọn họ lột xác không ít.
- Trần Bì, tiểu tử ngươi bây giờ đúng là vẻ vang quá…
Thẩm Vô Song nhìn Trần Bì tinh thần phấn chấn, khắp mắt đều là nụ cười tự hào.
Hắn ta vẫn là Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp, nhưng đối phương giờ đây đã là Ngự Thú Sư Hoàn Kim đầu tiên rồi, thực lực của hai người có thể nói là cách nhau một trời một vực.
Nhưng hắn ta lại hoàn toàn không để ý, là lão sư, đương nhiên hy vọng Trần Thư ngày càng mạnh hơn.
- Vẫn ổn chứ, lão Thẩm.
Trần Thư hơi mỉm cười, nhìn thoáng quá Thẩm Vô Song.
Ngay sau đó lại quan sát mặt đất dưới chân, dường như đang suy xét cái gì đó.
- Sao vậy?
Thẩm Vô Song nhìn theo ánh mắt hắn, hổ khu nhất chấn(1), trong lòng đã tràn đầy sự cảnh giác.
Con hàng này không phải là muốn chôn ta ngay tại chỗ đấy chứ…
- Trần Bì, ta nhắc nhở ngươi một chút, tốt nhất là tém tém lại chút…
Thẩm Vô Song vội vàng nói, trong lòng đã có phần nào hối hận, đây đúng thật là dê vào miệng cọp(2) mà…
Nếu bị người khác chôn vùi vào Tết nguyên đán thì tới lúc đó tìm người nào nói lí lẽ đây?
Trần Thư nhướng nhướng mày, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân hắn ta, nói:
- Lão Thẩm, thầy nói cái gì đấy? Ta còn vẫn chưa làm gì đâu.
- Không phải ngươi muốn chôn vùi ta đấy chứ?
Thẩm Vô Song lặng lẽ kéo dài khoảng cách, cùng lúc đó nói ra suy nghĩ của Trần Thư, muốn tìm ai đó đến để chủ trì công đạo một chút.
- ...
Trần Thư xòe hai bàn tay ra, nói:
- Lão Thẩm, ta tôn sư trọng đạo, cả nước đều biết đấy!
Lạch cạch!
Hắn vừa nói xong, một cái thuổng sắt đen thùi lùi không biết từ chỗ nào đã rơi xuống…
- !!!
Khóe mắt Thẩm Vô Song co rút, lại còn dám ngụy biện như thế?!
Trần Thư bình tĩnh giải thích, nói:
- Ách… Ta có thời gian sẽ làm công việc khảo cổ bán thời gian, cho nên mang theo cái thuổng sắt bên người, hợp lý chứ hả?
- ...
Vẻ mặt của Thẩm Vô Song cứng ngắc, hợp lý cái con khỉ đấy!
Hắn ta hít một hơi thật sâu, bình phục cơn hoảng loạn trong lòng, nói:
- Trần Bì, trước tiên ta nhắc nhở ngươi một chút, tốt nhất cố gắng đừng làm như thế nữa, sẽ đụng phải thứ không may mắn đấy!
- Hả? Cái gì không may mắn?
Trần Thư nhướng mày, trong mắt có hơi không hiểu rõ, một tội phạm như hắn mà còn sợ thứ dơ bẩn sao?
- Ta đã điều tra qua rồi…
Vẻ mặt Thẩm Vô Song vô cùng nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Hôm nay trên lịch đã viết… Kỵ thổ táng.
- ??
Khóe miệng Trần Thư co rút, vì thế mà ngươi nói không may mắn đó sao?
- Được rồi, Thẩm lão sư, ta nghe thầy là được, hôm này sẽ không làm gì cả.
Trần Thư nở nụ cười, cùng lúc đó cũng thu hồi thuổng sắt lại.
- Ừm?
Thẩm Vô Song thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới tội phạm Trần lại tin tưởng cái này…
Nhưng chính vào lúc này, Trần Thư lại nhìn chằm chằm điện thoại, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Mười, chín, tám, bảy…
- ??
Vẻ mặt của Thẩm Vô Song hơi ngơ ngác, có phần không phản ứng lại kịp.
Nhưng tiếp theo đó, lại nhìn thấy Trần Thư ngẩng đầu lên, nhếch mép nở nụ cười nói:
- Lão sư, mười hai giờ rồi, ngày hôm nay đã qua rồi…
(1) Hổ khu nhất chấn: tiếng Trung Quốc là 虎躯一震, ý chỉ sự giật mình, nhưng trên internet lại mang một nghĩa khác rằng “khi thân hổ bị chấn động, toàn thân toát ra bá vương khí” dùng để biểu thị nhân vật chính dùng kỹ năng chỉ mình họ có, tăng cao khí thế của mình, tiến hành uy áp tinh thần đối với người khác, khiến người đó phải hàng phục, hoặc làm cho nhân vật nữ chính bị rung động mà yêu mến. Xuất xứ từ Đại Đường song long truyện và Tầm Tần Ký (Theo BaikeBaidu). Cũng có thể hiểu là chấn động toàn thân.
(2) Dê vào miệng cọp (羊入虎口): có nghĩa tương đương câu “mỡ dâng miệng mèo”.
- ?!
Thân hình của Thẩm Vô Song khẽ động, trong chớp mắt xoay người bỏ chạy, ngươi đợi cái này sao?
Nhưng còn chưa chạy được bao xa, đã bị một bàn tay đè xuống bả vai.
Sức mạnh của Trần Thư chỉ đứng sau Vương Cấp, một Hắc Thiết Cấp sao có thể phản kháng lại ?
- Lão sư chạy làm gì chứ?
Trần Thư bĩu bĩu môi, nói:
- Đâu phải thật sự muốn chôn lão sư đâu, hôm nay cho mọi người chiêm ngưỡng một tiết mục hoàn chỉnh.
- Tiết mục gì?
Thẩm Vô Song vô thức lại chảy xuống mồ hôi lạnh.
- Đi thôi, dẫn các ngươi đi đến một nơi!
Nói xong, hắn đã triệu hồi Slime, dẫn theo mọi người đi thẳng đến khu vực ngoại thành của thành phố Nam Giang.
Không bao lâu sau, một nhóm người đã đến khu vực ngoại thành phía Nam.
Mà bên dưới có không ít người, pháo hoa nổ đùng đùng,
Bầu trời đêm đen được pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc chiếu sáng, nụ cười của mỗi người trở nên rạng rỡ hơn.
Nhưng sau khi Trần Thư đến, nụ cười của mọi người cứng ngắc lại.
Con hàng này sau nhiều năm xa cách, chẳng lẽ lại muốn đốt pháo hoa?
Chỉ cần là người dân của thành phố Nam Giang, thì không người nào quên được pháo hoa khổng lồ năm đó, trực tiếp nổ tung cả thành phố, thậm chí còn kinh động đến Trấn Linh Cục.
- Trần Bì, không phải ngươi lại muốn chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận