Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 744: Hàm Kim Lượng của quan chỉ huy Ôn Thủy

Vù vù vù!
Tro cốt tung bay khắp trời, thôi bay trí khôn của kẻ đó cùng tiêu tan trong gió.
Vương Giáo Chủ tiến lại gần nịnh hót:
- Thiêu người trước, sau rải tro cốt, Vũ Đại nhân quả là tốt bụng!
- Nhiệm vụ của hai người các ngươi là quay về trụ sở chính gọi Giáo Hoàng tới phân xử!
Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó lại quay sang một tên giáo chủ khác:
- Đưa bức ảnh cho ta!
Hắn ta cầm lấy tấm ảnh của Trần Thư, cất lại tử tế.
- Vũ Đại Nhân, ngài đây là?
- Ta muốn treo hắn ta trước đầu giường, một khi chưa giết được hắn, ta sẽ không tháo bức ảnh xuống!
- ...
Cả đám người nuốt nước miếng, một kẻ Hắc Thiết Cấp mà lại có thể bức Vương Cấp tới phát điên, đúng là bước tới đỉnh cao của nhân sinh mà!
- Được rồi, còn một điều cuối cùng!
Ánh mắt của Vũ lạnh lùng mà nhìn xuống đám đông rồi nói:
- Thuốc cảm cúm trong cái rương là ai cho vào?
Hắn ta thực sự có chút tức giận, nghĩ tới là trong lòng đã bức bối.
- Ừm… Vũ Đại Nhân, hắn đã bị ngài giết rồi ạ…
Có người chỉ chỉ lên trên không trung, nói:
- Tro cốt cũng không còn nữa!
- Vậy thì giải tán!
Mọi người bèn rời khỏi đây, chí ít là không thể lại gần Hoa Quốc nữa.
...
- Giáo Hội cứu thế…
Bốn người Trần Thư đang đứng trên lưng Thiên Băng Phụng Vương, mà tổng đốc Nam Thương lại cầm một tập tài liệu trên tay, lật xem một cách nhanh chóng.
Bên kia, Tần Thiên và Liễu Phong cũng vậy, bọn họ đều tìm hiểu tình báo chi tiết về Giáo Hội.
Một lát sau.
Tần Thiên thu tư liệu lại rồi nói:
- Giáo Hội này thật không đơn giản!
- Muốn thống nhất tất cả thế lực tà ác trên Lam Tinh, quả là dã tâm quá lớn!
Tổng đốc Nam Thương gật đầu nói:
- Phía sau Giáo Hội ắt hẳn có thế lực lớn chống lưng, không lẽ là đại quốc phương tây…
- Không chắc!
Liễu Phong nói:
- Chúng ta đều không quen biết tên Đại Giáo Chủ kia, hắn ta cứ như là tới từ hư không vậy!
Một đại quốc cũng chỉ có lác đác một vài Ngự Thú Sư Vương Cấp thôi, mỗi một người đều là cường giả có tiếng trên Lam Tinh, căn bản không thể xuất hiện một Vương Cấp nào không có tiếng tăm cả.
- Bỏ đi, tiếp tục thu thập tình báo vậy!
Liễu Phong lắc lắc đầu nói:
- Chí ít cũng đã loại bỏ được một phần, vả lại trụ sở của Giáo Hội cũng được đặt ở phía tây, không quá liên quan tới chúng ta!
Hai người gật gật đầu, cũng không quá để ý.
Hiện tại nó đã phát huy tác dụng răn đe, tin chắc tạm thời người của Giáo Hội không dám gây sự nữa.
- Lão Liễu, lần này ngươi vất vả rồi!
Tổng đốc Nam Thương cười nói:
- Không những thu thập được tình báo mà còn cho nổ tung cả đảo của người ta luôn!
- Cái gì? Nổ tung rồi?
Liễu Phong kinh ngạc nói:
- Đảo nào không còn cơ?
- Ngươi không biết à?
Tần Thiên trợn tròn mắt nói:
- Ngươi có nhìn thấy cảnh tượng lúc mà ta và Lão Phương đến không… chậc chậc…
- Đúng đó! Cứ như là một bãi đất hoang ấy!
Tổng đốc Nam Thương nói thêm vào:
- Không còn gọi là đảo nữa, nên gọi là bãi đá ngầm rải rác thì đúng hơn!
- ...
Liễu Phong hơi nhếch lên khoé miệng, nói:
- Mấy người nên hỏi Trần Thư ấy, ta không có làm ra loại chuyện đó!
- Trần Thư?
Hai người Tần Thiên quay sang nhìn nhau, có chút bối rối:
- Ơ? Trần Thư đâu?
Liễu Phong đang muốn nghe Trần Thư giải thích, kết quả lại chẳng thấy người đâu cả.
- Đây là lực lượng phòng ngự kiểu quái gì vậy?
Đằng sau ba người họ truyền tới một tiếng phàn nàn.
Bọn họ quay người nhìn lại, biểu cảm ngay lập tức trở nên kỳ lạ.
Chỉ thấy Trần Thư cầm một con dao giết lợn, dùng hết sức chém vào đầu con Tử Sắc Tê Ngưu kia, ngay cả dao cũng cong luôn…
- Ngươi…
Ba người họ im lặng, mọi người đều tập trung nghiên cứu Giáo Hội, còn ngươi thì lại đi làm gì với một cái xác vậy chứ?
- Mọi người tiếp tục, tiếp tục bàn đi! Đừng để ý tới ta!
Trần Thư ngẩng đầu lên vừa cười vừa nói.
Ngay sau đó, hắn lại lấy một túi phân ra, định bỏ cái xác vào bao, kết quả đến đầu cũng không nhét vào nổi…
- Tên tiểu tử nhà ngươi định giở trò gì vậy hả?
Trần Thư nói như lẽ đương nhiên:
- Thì chia chiến lợi phẩm đó!
- ?
Vẻ mặt ba người họ sững sờ, ngươi đúng là không biết xấu hổ mà!
- Ngươi thôi đi được rồi đấy!
Tổng đốc Nam Thương nói.
Chỉ thấy một đạo hàn băng xuất hiện, đóng băng cả thi thể Vương Cấp lại.
- Không phải chứ, phụ trợ cũng không có nhân quyền à?
Trần Thư nói:
- Ba người các người có hiểu Hàm Kim Lượng của quan chỉ huy Ôn Thủy không vậy hả?
- Vừa vừa thôi nhé…
Liễu Phong nhếch mép nói:
- Ngươi thật biết giành công lao cho mình quá ha!
Tần Thiên lắc đầu:
- Được rồi, tiểu tử! Có thể thưởng một chút cho ngươi, nhưng thứ đó thì không thể cho ngươi được!
- Ta chỉ lấy một chút thôi, có được không?
Trần Thư vẫn không cam tâm, khăng khăng nói.
- Ngươi muốn nó làm gì chứ?
Tổng đốc Nam Thương nhìn qua nói:
- Máu thịt của Khế Ước Linh Vương Cấp cũng giống như Quân Vương Hung Thú vậy, có thể đặc chế thành Dược Tề, chỉ có chuyên viên mới có thể dùng được!
- Ừm… ta muốn nếm thử hương vị một chút…
Bạn cần đăng nhập để bình luận