Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1004: Hiệu trưởng xem ta như một chuyện để xử lý vậy…

Ngự Long Vệ là phái nữ duy nhất cười cười mà nói:
- Bước sang năm mới rồi, bên trên phái bọn ta đặc biệt đến đây để bồi dưỡng quán quân một chút!
- …
Trần Thư trừng lớn hai mắt, hắn nói:
- Bốn têm Ngự Long Vệ… có phải chiến trận có hơi lớn chút rồi không…
- Không lớn một chút nào! Tội phạm quốc tế đều có tiêu chuẩn này hết cả!
- ?
Trần Thư giật giật khóe miệng. Hình như năm nay hắn trôi qua có hơi tâm kinh đảm chiến một chút.
Người qua đường nhộn nhịp trông lại, vẻ mặt vô cùng cổ quái.
Bốn vị Ngự Long Vệ đến ăn Tết cùng với ngươi, không đúng, cộng thêm Phương Tư thì hẳn là năm vị Ngự Long Vệ, loại đãi ngộ này quả thật là đỉnh cấp mà.
- Vậy chúng ta, có thể có một loại khả năng hay không…
- Không có!
Một tên Ngự Long Vệ trực tiếp cắt đứt lời hắn.
Dựa theo tình báo mà phía chính phủ cung cấp, nói chung thì đằng sau những lời này của tội phạm cũng không phải là lời hay ho gì…
Hiển nhiên, trước khi đến đây bốn người đã chuẩn bị tương đối đầy đủ rồi.
- Ta…
Trần Thư cười khan một tiếng, trong lòng lại yên lặng rơi lệ, chấp nhận cái sự thật tàn khốc này.
Trời vừa rạng sáng, mọi người đều chuẩn bị trở về nhà. Trước khi tạm biệt nhau, bọn họ lại cùng nhau chụp một tấm ảnh tập thể.
Trong suốt hai mươi mốt năm qua, đây là đêm giao thừa đặc biệt nhất của Trần Thư…
Sáng sớm hôm sau.
Trần Thư mới vừa tỉnh lại thì đã nhận được một tấm hình ở trong nhóm, người trong ảnh đều mang vẻ mặt tươi cười.
Chính là tấm ảnh tập thể đã chụp vào tối hôm qua!
Trên tấm ảnh, Trần Thư đứng nổi bật ở chính giữa, bên cạnh là bốn vị Ngự Long Vệ mang băng tay màu vàng. Mà bản thân hắn thì hai tay khoanh trước ngực một cách vô cùng tự nhiên.
Bả vai của hai vị Ngự Long Vệ chạm sát vào vai hắn, đồng thời mỗi người còn khoác lên một cánh tay của hắn nữa.
- Sao ta cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy nhỉ?
Trần Thư gãi gãi đầu, trong lúc nhất thời có chút không hiểu ra làm sao.
- Xin lỗi, tấm ảnh có chút vấn đề, để ta sửa một chút rồi lại gửi qua cho ngươi!
Lúc này, Từ Tinh Tinh lại thu hồi tấm ảnh về lại.
Trần Thư cũng trả lời lại:
- Ta biết ngay là có vấn đề mà! Có nhìn thế nào cũng thấy quái quái ấy.
Không hổ là Từ Tinh Tinh, nửa giờ sau là đã xử lý xong tấm ảnh, sau đó hắn lại gửi lên trên nhóm một lần nữa.
Trong nháy mắt, trong nhóm đã hoàn toàn bùng nổ.
Chỉ thấy những người còn lại trên tấm ảnh đều không có thay đổi gì hết, chỉ duy nhất chiếc áo khoác trên người Trần Thư lại biến thành một kiện mã giáp màu đỏ, trên tay còn có thêm một chiếc còng số tám.
Hơn nữa còn photoshop cho mặt hắn tựa như bị đánh đến tím bầm vậy…
Từ Tinh Tinh đánh chữ nói:
- Hiện tại không có vấn đề gì rồi nhỉ?
- Bà mẹ nó, cũng giống thật đó!
- Ta đã nói rồi mà, bây giờ đã hoàn toàn hài hòa hơn rồi đó!
- Đoán chừng Trần Bì đã vui mừng như điên rồi…
- Mẹ nó chứ, nứt ra rồi sao…
Trần Thư giật giật khóe miệng. Tiểu Tinh, ngươi được lắm!
Trong lúc nhất thời, ảnh chụp tập thể được thêm vào trong album ảnh nhóm, hơn nữa còn trở thành ảnh đại diện của nhóm…
Thời gian ngày qua ngày lại trôi qua.
Ngược lại Trần Thư lại cực kỳ thanh nhàn, hoặc ở trong nhà chơi trò chơi, hoặc là đi ra ngoài dạo quanh một vòng.
Tiểu Hoàng đi ra ngoài khoe khoang đến ngày hôm sau thì đã trở lại rồi.
Nó còn chưa kịp ra khỏi thành phố thì đã trực tiếp bị cưỡng chế bắt trở về, lý do là thành thị trên không cấm chỉ đại tiện xuất hiện…
Đồng thời, quyền lợi phi hành của hắn cũng trực tiếp bị tịch thu ngay lập tức…
Tết đầu năm, Trần Thư đi đến Sí Liệt Hỏa Sơn một chuyến để trợ giúp dọn dẹp sào huyệt của hung thú ở bốn phía xung quanh cứ điểm của Trấn Linh Quân một chút, đề phòng lại xuất hiện Hung Thú Triều.
Tất nhiên, bởi vì hắn còn kèm theo Khiêu Khích Quang Hoàn, không cẩn thận đã thu hút thêm càng nhiều hung thú hơn nữa.
Cũng may là cuối cùng vẫn có thể giải quyết êm đẹp.
Để tỏ lòng cảm tạ đối với hắn, Diệp Thanh làm chủ, thăng cấp quyền hạn của hắn lên:
Vé vào cửa của các Dị Không Gian còn lại được giảm hai mươi phần trăm, giá vé vào Sí Liệt Hỏa Sơn tăng lên gấp ba…

Thời gian vui sướng lúc nào cũng vô cùng ngắn ngủi, bất tri bất giác là đã đến ngày 15 tháng 2.
- Lại khai giảng rồi!
Trần Thư duỗi cái lưng mệt mỏi, kéo lấy rương hành lý đã sớm được thu thập xong xuôi.
- Ba mẹ, ngày mai khai giảng rồi, ta phải đi đây!
- Tích cực như vậy?
Trong mắt của phụ thân Trần Bình đã ánh lên một tia bất ngờ, lão nói:
- Đây là lần đầu tiên ngươi đến trường sớm thế đấy?
- Đừng có nghĩ xấu, tóm lại thì là… Đừng có luôn nghĩ xấu cho ta.
Trần Thư giật giật khóe miệng, sau đó lại cười cười mà nói:
- Ta thích học tập, việc học yêu mến ta!
Tất nhiên, điều thu hút hắn cũng không phải là học tập mà là phần thưởng của giải quán quân!
Bất kể là phần thưởng của trường học hay là phần thưởng của trận tranh tài thì cũng đều đã được chuẩn bị xong xuôi cả rồi, chỉ còn đợi bản thân hắn đích thân ký nhận nữa thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận