Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 745: Ta muốn cuộc đời nở hoa…

- Ta còn chưa từng thử Khế Ước Linh Vương Cấp nữa…
- ?
Ba người sửng sốt, đồng thanh nói:
- Ngươi còn muốn ăn nữa sao?
Trần Thư tiếp lời:
- Mọi người không muốn sao?
- Sao chứ?
Một câu hỏi ngược lại khiến ba người đều sững lại, sau đó thầm nuốt nước miếng, có vẻ như là rất ngon…
Nửa tiếng sau
Bốn người ngồi vây quanh bên nồi lẩu đã được cho đầy đủ các loại gia vị.
Mùi thịt thơm ngào ngạt phả lên mặt, càng khiến con người ta thêm cảm giác thèm ăn.
Tần Thiên nói:
- Đây là tài nguyên quý hiếm, chúng ta không nên dùng để ăn đâu?
- Sao lại là ăn? Đây là tự chúng không cẩn thận rơi vào nồi lẩu đấy chứ!
Trần Thư mê hoặc dân chúng, miệng đã điên cuồng nuốt nước miếng.
Lần đầu tiên được ăn thịt của Khế Ước Linh Vương Cấp, thật là kích thích!
- Ta cảm thấy có thể ăn được rồi đấy!
Chả mấy chốc, tổng đốc Nam Thương đã chìa đôi đũa ra trước, gắp một miếng thịt lên, bên trên g vẫn còn vươn chút tơ máu.
Trần Thư nói:
- Không phải chứ Phương thúc, ngươi có chắc là thịt chín nhanh vậy chứ?
- Chưa có chín!
Tổng đốc nhún vai nói:
- Nhưng ta thân là Vương Cấp, chẳng việc gì phải sợ cả.
- Nói chí phải!
Tần Thiên gật đầu nói:
- Ta cũng thế!
- Ta là Hoàng Kim Cấp, cũng ăn được như thế!
- ...
Miệng Trần Thư giật giật, hắn nói:
- Ta… ta…
Ba người quay đầu nhìn hắn, khoé miệng nhếch cười, chờ đợi lời nói tiếp theo của Trần Thư .
- Mẹ nó chứ, ta không cần mạng nữa!
Trần Thư hét lớn, cũng không chịu lép vế mà bắt đầu gắp thức ăn!
- ...
Ba người ngơ ngác, giơ ngón tay cái lên. Giành ăn với ba người bọn họ, quả là chỉ có mình ngươi!
Mười phút sau.
- Chỗ thịt này ngon thật đó!
Vẻ mặt Trần Thư vô cùng thỏa mãn, năng lượng bên trong thịt quá mạnh, hắn chỉ ăn được một chút là đã no căng rồi.
Ba người Liễu Phong cũng vậy, họ nằm ngửa trên lưng Điểu, vẻ mặt trông rất thư thái.
- Chỗ còn lại không được lãng phí, ta sẽ gói lại mang về!
Trần Thư lặng lẽ lấy một hộp cơm, bắt đầu gắp hết thịt trong nồi ra.
Ba người họ cũng chẳng quan tâm, dù gì cũng là cường giả nức tiếng, bọn họ đâu đến mức phải giành đồ ăn thừa với một cấp dưới chứ.
- Phải rồi, Trần Thư, chuyện hòn đảo của Giáo Hội là sao vậy?
Tổng đốc Nam Thương nhìn Trần Thư liền nghĩ tới vấn đề trước đây.
- Đảo gì cơ?
Trần Thư lại nhét thêm một miếng thịt nữa, ậm ờ đáp:
- Không liên quan tới tội phạm!
- ...
Tần Thiên quay ra dò xét hắn một hồi, ánh mắt có chút nghi hoặc mà hỏi:
- Đúng là ngươi làm sao? Một sinh viên như ngươi mà lại có bom đạn ư?
- Nói đùa cái gì vậy chứ!
Trần Thư xua tay nói:
- Thực ra bom là do Giáo Hội tự chôn dưới đảo đấy chứ. Ta chỉ thuận tay châm chút lửa thôi!
- Tự chôn á?
Vẻ mặt của ba người rất cổ quái, ngươi xem bọn này là kẻ ngốc chắc?
Ai lại đi tự chôn bom dưới chân nhà mình chứ?
- Trần Bì, khai thật đi, ngươi có còn quả bom nào nữa không đấy?
Liễu Phong sáp lại, nói thầm:
- Có thể tin tưởng ba bọn ta!
- Ta thật sự không có bom…
Trần Thư dang hai tay ra, dường như đã hiểu được suy nghĩ của ba người bọn họ.
Nếu Hệ Thống Dược Tề có thể sản xuất bom hàng loạt, vậy thì chắc chắn sẽ trở thành vật tư chiến lược thế hệ mới. Đáng tiếc, căn bản là không thể làm được thế!
Hắn đã từng thử tới tổ phân tích thành phần, kết quả… dụng cụ thí nghiệm đều bị nổ cả…
Đêm khuya.
Một đoàn người bình an quay trở về Hoa Quốc, nhưng bọn họ vẫn không dừng lại mà tiếp tục chọn bay đi tiếp.
Không tới nửa giờ sau, họ liền tới cao ốc của chính phủ Nam Thương. Không ít người qua đường vây lại nhìn, nhưng lại không mấy bất ngờ khi nhận ra đó là Khế Ước Linh của tổng đốc.
- Ta về trước đây!
Tổng đốc Nam Thương nói:
Hắn ta phụ trách quản lý cả một tỉnh Nam Thương, công việc tất nhiên là bận rộn vô cùng, có thể dành chút thời gian rảnh rỗi đã là tốt lắm rồi!
- Tiểu tử, tốt nghiệp rồi thì trở về quê hương mà phát triển!
Tổng đốc Nam Thương nhìn về phía Trần Thư mà khua khua tay, sau đó trực tiếp nhảy xuống.
- Ngươi…
Liễu Phong vốn muốn nói gì đó, nhưng lại không kịp!
Bây giờ có người thực sự không sợ chết, thế mà còn mời một tội phạm trở về quê hương?
- Vẫn là tiếp xúc quá ít rồi!
Liễu Phong lắc lắc đầu, công việc của tổng đốc rất bận rộn, đương nhiên là không cảm nhận được ý nghĩa của tội phạm Nam Giang là gì rồi…
Trong mắt hắn ta, Trần Thư chính là một quả bom đội lốt con người.
- Liễu lão sư đây là có ý gì chứ, ta thấy Phương thúc rất có mắt nhìn người đấy chứ!
Trần Thư bĩu môi nói:
- Ngươi còn tiếp tục tổn thương ta nữa, ta sẽ thôi học ngay, quay về quê luôn!
- Thật không?
Liễu Phong quay đầu nhìn sang Tần Thiên, ánh mắt hưng phấn.
- Ta sẽ làm thủ tục thôi học cho phòng giáo vụ ngay lập tức!
Tần Thiên nói:
- Là một Phó Hiệu Trưởng thì không thể lạm quyền được, nhưng hôm nay ta buộc phải bật đèn xanh với ngươi thôi!
- ...
Khoé miệng Trần Thư giật giật:
- Ta đùa thôi, Hoa Hạ học phủ không thể thiếu ta được, như là…
Ọc ọc ọc~~
Lúc đó, Trần Thư lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức ôm lấy bụng.
- Mẹ nó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận