Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 253: Ta tuyệt đối sẽ không để người chôn ta một lần nào nữa (1)

Trần Thư nhìn dòng chữ, tỏ vẻ hết sức kinh ngạc, hắn nhất thời không nói nên lời.
Chỉ với cái tên trên phiến đá này mà đã làm ngươi choáng ngợp rồi sao.
- Đi thôi!
Thẩm Vô Song dẫn mọi người vào Ngự Thú Đạo Trường và rồi nói gì đó với người phục vụ ở trước cổng.
Cả đám đi sâu vào trong tòa nhà, cuối cùng họ đi tới trước Tu Luyện Thất.
Bên trong Tu Luyện Thất không có gì cả, cảm giác vô cùng trống trải.
- Từ mai trở đi, ta sẽ không dạy nữa, mỗi ngày các ngươi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất: Đó chính là tu luyện.
Thẩm Vô Song nói tiếp:
- Đây là Tu Luyện Thất cao cấp nhất thành phố, phí thuê mỗi ngày là mười vạn đồng! Hy vọng các ngươi có thể nắm chắc cơ hội!
Mỗi lớp đặc huấn ở mỗi trường đều sẽ có một khoảng thời gian tu luyện đặc biệt để nâng cao đẳng cấp Ngự Thú.
Muốn vào được Hoa Hạ Học Phủ, ít nhất phải lên được Ngự Thú Sư cấp 9.
Thẩm Vô Song tiếp tục giải thích về công năng của Ngự Thú Đạo Trường, dẫn bọn họ tham quan một vòng.
Đến chạng vạng tối mọi người mới trở về trường.
Khác với sự phấn khích của những học sinh khác, Trần Thư bày ra bộ mặt ủ rũ, chán chường.
Mỗi ngày tu luyện nhàm chán như vậy, đến chó còn không muốn làm nữa là hắn.
- Không được! Ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết ở đây được! Ta phải tìm cơ hội thoát ra ngoài!
Trần Thư hạ quyết tâm, hai tháng tu luyện ở đây chẳng phải sẽ khiến hắn phát điên mất sao?
Từ Tinh Tinh nói:
- Trần Bì, Ngự Thú Chân Châu của ngươi đến rồi kìa!
Ba người đi ra trước cổng trường, một chiếc xe con đã đợi sẵn ở đó.
- Thiếu gia, đồ ngài cần đã có đủ!
Một tên mặc đồ đen thân hình cao to lực lưỡng từ trên xe bước xuống với vẻ mặt kính cẩn.
Từ Tinh Tinh mở cốp sau ra và bên trong có ba cái rương.
Mười lăm vạn một viên Ngự Thú Chân Châu cấp cơ sở, bốn ngàn vạn có thể mua được gần ba trăm viên.
Trần Thư mở rương ra, nhìn từng viên Ngự Thú Chân Châu tinh xảo,
Nếu dùng hết chúng, có lẽ sẽ còn cách Ngự Thú Sư cấp 9 không xa.
Hắn không khỏi cảm thán nói:
- Có tiền thật là tốt!
Nhiều học sinh đi ngang qua liếc nhìn bọn họ, suýt chút tè trong quần…
- Mẹ nó! Nhiều Ngự Thú Chân Châu vậy? Là đồ giả à?
Một nam sinh toàn thân run rẩy, mặt ửng hồng, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.
Những bạn học đi hắn cùng tỏ ra bất bình nói:
- Ngự Thú Chân Châu gì chứ? Đó chỉ là những viên bi thôi!
- Viên bi cái rắm ấy, mười lăm vạn một viên Chân Châu đấy, ngươi tự tính xem.
- Đếm từng cái một, một hai đến bốn, một ba đến chín…
- Thôi dẹp đi!
Nam sinh kia nói:
- Nếu trong ba rương kia đều là Ngự Thú Chân Châu thì chí ít chúng cũng có giá tới mấy ngàn vạn!
- Nhiều như vậy? Hay là chúng ta ra tay…
Bốp!
Nam sinh lập tức vỗ vào đầu đối phương, nói:
- Tên đó là Trần Thư đấy! Ngươi không nghe điện báo về hắn à? Học sinh toàn thành phố đều không đánh lại hắn, ngươi có đánh thắng được hắn không?
Học sinh đi ngang qua đều sáng rực hai mắt, toàn thân run rẩy, thậm chí bọn họ tức không chịu được còn nắm chặt hai nắm đấm.
Tất cả mấy ngàn vạn! Hầu hết học sinh đều chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.
- Ái chà! Đủ số lượng rồi!
Trần Thư kiểm lại ba cái rương một lần nữa, một viên tới mười lăm vạn nên hắn cũng không dám bất cẩn.
Tên mặc đồ đen lên tiếng:
- Thiếu gia, để ta chuyển vào trong giúp ngài.
- Không cần, không cần đâu!
Tù Tinh Tinh một mực từ chối, mỗi người nhấc một cái rương từ từ đi vào trong trường.
Trần Thư hoàn toàn không lo bị người ta cướp mất,
Ở Nam Giang Nhị Trung, tên tuổi của hắn nghe còn khiếp sợ hơn cả lão sư của hắn nữa.
- Là bại gia tử nhà ai mà lại mua nhiều Ngự Thú Chân Châu đến vậy?
Tên tài xế lắc đầu nói với giọng thèm thuồng.

- Trần Bì, chúng ta đi ăn cơm thôi!
Ba người khiêng rương chuyển về ký túc xá.
- Ta không ăn, các ngươi đi đi, bữa tối ta ăn cái này là được rồi.
Trần Thư nằm trên giường nghịch điện thoại, thỉnh thoảng bốc một viên Ngự Thú Chân Châu bỏ vào trong miệng.
- …
Hai người nhất thời không nói nên lời, ngươi thật hết thuốc chữa, lại coi Ngự Thú Chân Châu như cơm ăn!
Buổi tối, Trần Thư lấy ra một túi phân rồi nhét Ngự Thú Chân Châu vào đó.
- Trần Bì, ngươi làm gì đấy?
Từ Tinh Tinh đang xếp đồng phục bệnh nhân của mình, hỏi.
- Ta đang chuẩn bị ba bữa cơm cho ngày mai!
Trần Thư nhét vào đó gần một trăm viên Ngự Thú Chân Châu,
Ai mà có thể ngờ trong một túi phân ureaê bình thường lại chứa những đồ giá trị cả ngàn vạn như vậy?
- …
Từ Tinh Tinh lắc đầu:
- Ngươi không chuẩn bị tu luyện à?
- Ta không tu luyện, tài năng của ta kém cỏi như vậy, luyện cũng có ích gì đâu.
Trần Thư đảo con ngươi, không ngừng suy tính kế hoạch tẩu thoát vào ngày mai.
- Đúng rồi, trời đang trở lạnh, chúng ta có thể mặc áo ngủ bên trong.
Từ Tinh Tinh mặc bộ đồ đồng phục bệnh nhân kẻ màu trắng xanh, hắn ta cảm thấy rất hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận