Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 340: Ta muốn viết cờ thưởng của Nam Giang Hãn Phỉ

Phụ trách: Vô Tà Team
Trần Thư đảo mắt, nghĩ tới một màn trước khi rời khỏi, sau đó bắt đầu ba hoa.
Nhưng bản thân hắn cũng không ngờ, cố sự hắn bịa ra lại là thật.
- Núi lửa?
Vương Hiên Dương day day trán, nói:
- Ngươi nói linh tinh gì thế? Đây con mẹ nó mà là hung thú à?
Trần Thư nghiêm trang nói:
- Bộ dạng của nó giống như núi lửa, đầu có thể lay động qua lại, giống hải tảo bồng bềnh theo gió, các ngươi có biết loại cảm giác mềm mại đó không?
Trần Thư không để ý tới sắc mặt của ba người, tiếp tục nói:
- Lúc ấy chúng ta chọc giận nó, cự ly giữa hai bên ít nhất cũng có mấy ngàn thước, trong miệng nó xuất hiện bạch quang hừng hực, trực tiếp oanh kích đến.
Trong mắt Trần Thư xuất hiện vẻ hoảng sợ, diễn xuất tuyệt đối là cấp bậc ảnh đế.
Trong lòng mọi người đều không khỏi có chút tin tưởng.
- May mà tốc độ của Lôi Điểu biến dị nhanh, chúng ta thành công rời khỏi thông đạo không gian, nhưng dù vậy, uy lực của kỹ năng xuyên qua không gian, tạo thành kết quả hiện tại!
Ba gã Ngự Long Vệ bảo trì trầm mặc, trong lòng không ngừng suy tư.
Tuy lời nói của Trần Thư nghe thì vô nghĩa, nhưng kỳ thật là cũng có khả năng nhất định.
Nếu Bạch Ngân Quân Vương xuất hiện, hủy diệt thông đạo không gian là có thể làm được.
Mấu chốt là, bọn họ hiện tại không thể tới dị không gian để chứng thực!
Ba người nhìn nhau, trên mặt đều có vẻ bán tín bán nghi.
Trừ tin ra, bọn họ hình như không tìm ra khả năng thứ hai.
Tuy lời đồn Trần Thư là có khoa học kỹ thuật đen, nhưng Hoa Quốc cũng không nghiên cứu được, một học sinh cấp ba lại có thể làm ra sao?
Trần Thư vẫn giữ vẻ mặt e ngại, trong lòng lại nghĩ!
Bạch Ngân Quân Vương làm nhiều việc ác, có liên quan gì tới Nam Giang Hãn Phỉ ta?
Nếu để con hỏa long của dị không gian đó biết cố sự Trần Thư bịa ra, sợ rằng sẽ nghiền xương hắn thành tro.
Chẳng những là người bị hại lớn nhất, còn phải chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Có thể nói là bi kịch số một của thú sinh.
- Đây là thành quả của chúng ta!
Trần Thư để tăng cường sức thuyết phục, trực tiếp mở ra tám túi đựng phân.
- Hả.
Mắt mọi người đều trợn trừng, thần sắc lập tức trở nên chấn động!
Trong túi đựng phân bình thường đó không ngờ chứa các loại dược liệu chói lọi.
Một gốc đều có giá trị mấy chục vạn, đó chính là tài liệu chủ dùng để phối trí dược tề cấp Hắc Thiết.
Nếu tám túi đều chứa đầy, sợ rằng giá trị ít nhất cũng phải hơn một ức,
Giá trị thực tế của dược liệu thường thường là cao hơn, cho dù là Ngự Thú Sư bạch ngân cũng có chút động lòng.
- Hiện tại tin rồi chứ, dị không gian mới có thể nói khắp nơi đều là bảo!
Trần Thư vẫn chưa tận hứng, quả thực là đang nhặt tiền.
Song quyền Tiết Tử Minh hơi nắm lại, nếu mình cũng theo đi, có phải hiện tại cũng phát tài rồi không.
Nhưng nếu hắn thật sự dám đi cùng, tuyệt đối sẽ bị Trần Thư bán đứng ngay.
- Tốt lắm!
Vương Hiên Dương mở miệng nói:
- Nguy cơ đã được giải trừ, nhiệm vụ của chúng ta cũng coi như là hoàn thành!
Mắt thấy mọi người định rút lui, Trần Thư lập tức ngăn cản.
- Không phải, phần thưởng chính phủ đâu?
Phần thưởng của hệ thống, dược liệu của dị không gian, phần thưởng chính phủ.
Hắn đều muốn.
Vương Hiên Dương quay đầu lại nhìn, nói:
- Ngày mai sẽ cho ngươi một lá cờ thưởng, ngươi muốn chữ gì? Có thể đặt trước.
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, mẹ kiếp vinh quang hư vô này có tác dụng rắm gì.
- Ta muốn đòi tiền!
Vương Hiên Dương trợn mắt, nói:
- Ngươi đúng là không che giấu chút nào.
- Là hai người các ngươi cùng nhau làm được, khẳng định là công lao chia đều, nhưng bởi vì ngươi không phải Ngự Long Vệ, tài nguyên nội bộ không thể cho ngươi.
Hứa Dịch mở miệng giải thích, cũng ý thức được Trần Thư không phải đèn cạn dầu.
Nếu bị cuốn lấy, Ngự Long Vệ sợ rằng cũng phải xuất huyết nhiều…
Trần Thư đảo mắt, nói:
- Ta có thể không cần tiền, nhưng các ngươi phải cho ta lên đài truyền hình Hoa Quốc, ở trước mắt mọi người phát cờ thưởng tiến hành khen ngợi.
Dẫu sao vẫn là người trẻ tuổi, để ý tới hư danh.
Vương Hiên Dương cười nói:
- Hoàn toàn không thành vấn đề, trên cờ thưởng ngươi muốn chữ gì?
- Nam Giang Hãn Phỉ!
- ...
Ba gã Ngự Long Vệ đồng loạt nhìn tới, vẻ mặt ngây đơ.
- Làm sao vậy? Có vấn đề à?
Trần Thư mở miệng hỏi, một trong những lý tưởng nhân sinh của hắn, chính là khiến cái tên Nam Giang Hãn Phỉ này vang vọng cả thế giới, Hoa Quốc chỉ bước đầu tiên.
- Ngươi không cảm thấy vô nghĩa à?
Vương Hiên Dương đầu đầy hắc tuyến, nói:
- Trên cờ thưởng chính phủ tặng cho ngươi viết Nam Giang Hãn Phỉ?
- Đổi cái khác đi.
Ba gã Ngự Long Vệ trực tiếp phủ định, chuyện này căn bản là không thể.
Ở trước mặt người cả nước, khen ngợi một tội phạm, thuần túy là có bệnh!
- Vậy ta từ bỏ! Nhường toàn bộ Công lao cho Phương Tư tỷ!
Trần Thư nhún vai, không có Nam Giang Hãn Phỉ, danh hiệu khác hắn cũng cảm thấy không ra gì.
Xem ra lý tưởng chỉ có thể dựa vào chính mình, tuyên truyền quan phương là không thể.
- Cũng được, đã không có chuyện gì, vậy rút đi!
Mắt thấy ba người lại muốn rời khỏi, Trần Thư lập tức mở miệng nói:
- Đợi đã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận