Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 431: Cứ phải nói trước, không chấp nhận chế độ AB

Hiệu trưởng nói một cách chém đinh chặt sắt, ngươi đã lên đại học rồi, còn ngấp nghé tiền của trường học cũ?
- Như vậy đi, là hiệu trưởng, ta có thể tài trợ cá nhân một chút.
Hai mắt Trần Thư phát sáng,
- Thật à?
- Đợi đã, ta tìm thương gia bộ hiện (lợi dụng chênh lệch giá giữa sản phẩm để kiếm lời) một chút.
- Bộ hiện? Bộ hiện gì?
- Ta dùng ‘hoàn bái’ một ngàn đồng làm phần thưởng.
- Thôi…
Khóe miệng Trần Thư giật giật, làm hiệu trưởng, một ngàn đồng cũng phải bộ hiện?
Cuối cùng, Trần Thư dựa vào lưỡi không xương, thành công bức hiệu trưởng phải ra khỏi văn phòng của mình.
Thực sự cho hắn tài chính sang năm, đến lúc đó ngày tháng của trường học khẳng định là không dễ sống.
- Ài, Trạng Nguyên thi đại học không ngờ không có phần thưởng tiền mặt?
Trần Thư ngửa đầu nhìn trời, thở dài nói:
- Vinh dự hư ảo thì có ích lợi gì, ta con mẹ nó là muốn tiền.
Để mua hai Chân Bảo cấp Hắc Thiết đó, đã phải bỏ ra hơn một ức.
Hiện giờ Trần Thư chỉ còn lại hơn bốn ngàn Hoa Hạ Tệ, còn phải bồi dưỡng hai Khế Ước Linh cấp Hắc Thiết, đúng là giật gấu vá vai.
Nhất là kỹ năng của Husky không nhiều lắm, hắn phải thu mua tài liệu lĩnh chủ, tốt nhất là cấp Bạch Ngân.
Tuy tài liệu lĩnh chủ cấp Bạch Ngân và cấp Hắc Thiết cũng có thể lĩnh ngộ kỹ năng, nhưng uy lực và hiệu quả kỹ năng của hai cái là hoàn toàn khác nhau.
Đối với Khế Ước Linh mà nói, trừ kỹ năng hạch tâm của bản thân ra, đại bộ phận kỹ năng đều cần thay đổi.
May mà kỹ năng của Sử Lai Mỗ là cấp bậc cao, có thể một mực dùng tiếp, không bị đào thải.
Trần Thư cúi đầu, về tới Ngự Thú Quán.
Lớp huấn luyện đặc biệt lúc này đã tập hợp, Trần Thư ngáp một cái quay về trong đội ngũ.
- Trần Bì, đi đâu thế?
Thẩm Vô Song nhìn tới, thấy hắn mạng, mặt ủ mày ánh sáng, lên tiếng hỏi.
- Ôi, không cần phải nói.
Trần Thư thở dài, ngay sau đó đảo mắt, mở miệng nói:
- Lão sư, chúng ta cướp hiệu trưởng đi.
- ???
Cả người Thẩm Vô Song run lên, ngươi con mẹ nó đúng là dám nói.
Những người khác cũng lộ ra thần sắc rung động, trong lòng không ngờ có một chút cảm giác sống sót sau tai nạn, bọn họ cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi.
Thẩm Vô Song lấy ra di động, trực tiếp mở miệng nói:
- Alo, Trấn Linh Cục à?
- Mẹ kiếp, ta chỉ là nói đùa chút thôi.
Khóe miệng Trần Thư giật giật, lập tức giật lấy điện thoại di động.
Hắn trực tiếp tắt máy, thở phào, hiệu trưởng một ngàn đồng tiền cũng phải bộ hiện, có gì mà cướp…
- Đứng thẳng, vào hàng.
Thẩm Vô Song lắc đầu, hắn nhìn về phía lớp huấn luyện đặc biệt, mở miệng nói:
- Hôm nay chính là lần tập hợp cuối cùng! Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi chính là chuẩn sinh viên.
Hắn vốn muốn nói gì đó, lại thấy sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên người tội phạm, cũng không có hứng thú nữa.
Ánh mắt Thẩm Vô Song dừng lại trên mặt mỗi người, nói:
- Chúc các vị tiền đồ như gấm.
Cuối cùng, mọi người để lại một tấm ảnh chung, lớp huấn luyện đặc biệt được thành lập một năm chính thức giải tán.
...
Bạn học trong lớp tươi cười, thương thảo kế hoạch nghỉ hè với nhau.
Khác với trước kia, hiện giờ lên đại học, nghỉ hè bọn họ cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, không cần học bổ túc ngự thú.
Ba người Trần Thư cũng đi cùng nhau, thương nghị gì đó.
- Tiểu Tinh, lão Tạ, nghỉ hè các ngươi làm gì?
Từ Tinh Tinh nhún vai, thở dài nói:
- Trong nhà bảo ta ra nước ngoài một đoạn thời gian, muốn thỉnh giáo một vị bác sĩ về kế hoạch bồi dưỡng Lôi Điểu.
- Vạn ác chính là kẻ có tiền.
Hai người đồng loạt nhìn sang, ném tới nhãn quang hâm mộ, không ngờ tới cấp Hắc Thiết cũng có chuyên gia chỉ định kế hoạch bồi dưỡng.
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Lão Tạ, ngươi thì sao?
Tạ Tố Nam suy nghĩ một lát, mở miệng nói:
- Ta muốn đi du lịch một vòng cả nước, trước kia ngày nghỉ đều làm việc, muốn thả lỏng một chút.
Hắn nhíu mày, nói:
- Có muốn đi theo ta không? Nhưng phải nói trước, không chấp nhận chế độ AB.
- AB gì?
Trong mắt Trần Thư có vẻ khó hiểu.
- Một mình ta trả hết phí dụng A, ngươi liếm mặt B.
- ...
Trần Thư trợn mắt, bộ dạng bất khả tư nghị.
- Trần Thư ta là loại người này à?
- Ngươi chính là vậy.
Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh cùng gật đầu.
Trần Thư ngửa mặt lên trời thở dài, không ngờ tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người cũng không có.
Hắn lắc đầu, nói:
- Ta có thể phải tới kinh đô tìm Đại Lực và Phương Tư, đến lúc đó rồi tính.
- Đi đi, trung tuần tháng bảy ta mới rời khỏi, ngươi nghĩ kỹ rồi nói với ta là được.
Sau khi ba người ăn cơm chiều, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy.
Trần Thư về tới trong nhà, lúc này trong phòng khách có một người lạ đang ngồi, cha mẹ đang trao đổi đó với hắn.
Phụ thân nhìn về phía Trần Thư ở cửa, nói:
- Trần Bì, tìm ngươi đó.
- Tìm ta?
Trần Thư nhìn đối phương một cái, không phải là cừu nhân chứ?
- Bạn học Trần Thư, chào ngươi! Ta là Ngự Long Vệ Tiết Vũ phụ trách hộ tống tài liệu.
Tiết Vũ ước chừng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt nhìn cực kỳ ổn trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận