Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1376: Đại tỷ, lá gan của ngươi lớn thật

- Nhiều như vậy…
Trương Phong khẽ giật mình, trong mắt đã có một chút kinh ngạc.
Bọn hắn cái gì cũng không làm, toàn bộ quá trình chiến đấu đều không tham gia, thậm chí không tới gần Cự Hổ Vương, hoàn toàn có thể nói là toàn trình đều tại OB.
Vốn cho rằng có thể có mười vạn phí vất vả, kết quả trực tiếp liền là một ngàn vạn.
Vẻ mặt hai thành viên khác trong đoàn đội Trương Phong cũng vui vẻ, một trăm vạn đã là thu hoạch một năm của bọn họ.
- Trương thúc, các ngươi nhận đi.
Trần Thư mỉm cười, lộ ra cực kỳ hào phóng.
Một đầu chân bảo quân vương Hắc Thiết, các loại trung tâm vật liệu các loại giá trị lớn nhất đại khái là mười triệu.
Mà Cự Hổ Vương tiến hóa một lần, thực lực xen vào giữa Hắc Thiết và Bạch Ngân Quân Vươn, giá trị đương nhiên tăng lên không ít.
Có điều trên thực tế, hắn cho đã không ít.
Nếu như đám người Trương Phong không thông báo cho hắn, Ngự Thú sư còn lại ở dân gian không có khả năng giải quyết.
Đến lúc đó, đều là phía chính phủ phái người tới giải quyết.
Mà cường giả cách gần nhất, có khả năng là Diệp Thanh và Trần Thư.
Nhưng Diệp Thanh lại về hưu, Trần Thư là Ngự Long Vệ, chủ yếu cuối cùng vẫn hắn ra mặt.
- Đoàn trưởng, ta đã hỏi người trong nhà.
Ngay tại lúc này, Vương Vũ Dao bên cạnh nhẹ giọng nói ra:
- Con hổ kia là quân vương trong truyền thuyết, tổng giá trị gần mười triệu.
- Hả?
Trần Thư nhíu mày, thính lực của hắn nhạy bén, đương nhiên là thoáng cái nghe được, huống chi đối phương không có ý muốn che giấu, mà là cố tình nói cho hắn nghe.
- Có thể đừng nói lung tung hay không?
Ánh mắt của hắn bình thường, nhìn chăm chú Vương Vũ Dao đối diện.
- Ta…
Khí thế của Vương Vũ Dao trì trệ, chỉ cảm thấy trong lòng trĩu nặng, thậm chí là có chút không thở nổi.
Nhưng thoáng nhìn đến binh sĩ trên đường, ngược lại đã có một chút lực lượng.
Đối phương không dám động thủ trên đường phố…
Nàng cúi đầu, mở miệng nói:
- Sao ta lại nói lung tung? Ta đã tỉ mỉ điều tra qua, đầu quân vương kia ít nhất cũng là bảy tám triệu!
- Không không không, ý của ta là…
Trần Thư mỉm cười, nói:
- Con cự hổ kia giá trị là 1.5 tỷ, bởi vì nó không phải Hắc Thiết quân vương bình thường.
- ???
Vương Vũ Dao thoáng cái liền giật mình, không ngờ cái nói lung tung này là như thế?
Trần Thư mỉm cười, nói:
- Nhưng nó coi như là giá trị 10 tỷ, cùng ngươi có quan hệ gì?
- Nhưng chúng ta cho tình báo, nếu như không phải chúng ta, ngươi có thể có thu hoạch lớn như vậy ư?
Vương Vũ Dao vẫn có chút không cam tâm, đây chính là 1.5 tỷ, thật sự là không nguyện thả ra.
Trần Thư gật gật đầu, bình thản hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy ngươi có lẽ được bao nhiêu phần?
Vương Vũ Dao nhìn Trần Thư mặt mũi tràn đầy ôn hòa, tựa như là có thể nói đạo lý, trong lòng ngược lại không có áp lực.
Một lúc lâu sau, nàng ta suy tư nói:
- Chúng ta chia phần năm trăm triệu, là một phần ba không quá phận chứ?
- Hả?
- Tất nhiên, đoàn trưởng chúng ta là đưa đến tác dụng chủ yếu, chẳng những tìm tới cái đại hung thúkia, hơn nữa còn thông báo ngươi, hắn phải chia hai trăm triệu.
Vương Vũ Dao vội vàng nói:
- Còn lại ba trăm triệu, mới là chia cho ba người chúng ta.
Trần Thư nhịn không được cười khẽ một tiếng, tên này ngược lại thông minh, biết kéo đám người Trương Phong xuống.
Dựa vào quan hệ của hắn và Trương Phong, ngược lại thật sự có chút không phản đối được.
- Đoàn trưởng, các ngươi cảm thấy thế nào?
Vương Vũ Dao quay đầu trông lại, trong lòng có chút đắc chí, nếu như Trương Phong đám người ủng hộ nàng, ngược lại thật sự có khả năng đàm phán thành công.
Huống chi coi như là Trần Thư không đồng ý, bọn hắn cũng có thể cò kè mặc cả, cuối cùng chia tuyệt đối không chỉ một trăm vạn như hiện tại.
Nhưng mà, để nàng không dự liệu được chính là.
Vẻ mặt đám người Trương Phong đều quái dị, không có một chút hưng phấn.
Trong mắt Lưu Hiên và Triệu Vũ lại có chút kinh hoảng, thậm chí muốn co cẳng chạy.
Đại tỷ, lá gan của ngươi lớn thật, lại muốn doạ dẫm tội phạm Nam Giang…
- Tiểu Trần, một ngàn vạn này ta nhận.
Trương Phong hoàn toàn không phản ứng với Vương Vũ Dao, mà là quay đầu nhìn về phía Trần Thư, nói:
- Trương thúc xem như chiếm tiện nghi của ngươi.
- Đoàn trưởng?
Vương Vũ Dao thấy vậy lập tức lên tiếng, không nghĩ tới ba người lại là loại phản ứng này?
Năm trăm triệu không thơm sao? Cứ nhất định muốn một ngàn vạn!
Cả hai nhưng là kém năm ngươi lần!
Đầu năm nay tiền cũng không hấp dẫn được người sao?
- Tiểu Vương, đừng nói nữa!
Lưu Hiên lắc đầu, không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt..
Tiền là đồ tốt, nhưng cũng phải có mệnh tiêu!
Chỉ bằng chiến lực Trần Thư bày ra lúc trước, con thỏ kia hoàn toàn có thể giết bốn người bọn họ trong phút chốc.
Cho dù là không dám giết người, nhưng bị loại nhân vật này ghi nhớ, luôn có biện pháp tới chỉnh ngươi.
- Không có việc gì, Trương thúc, việc này cũng là may mắn có các ngươi!
Trần Thư gật gật đầu, nói:
- Một ngàn vạn này ba người các ngươi chia nhau, tỷ lệ cụ thể ta sẽ không can thiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận