Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 104: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Nói xong, Trần Thư nhanh chóng đưa tay phải ra, lập tức giật chiếc ví về.
Ví này của ngươi ư? Lấy thử xem.
Cô nương không kịp phòng bị đòn đánh lén của Trần Thư.
Mắt nhìn ví bị lấy đi, tức giận tột độ, giọng nói đanh đá:
Nhảm nhí, ví không phải của ta, chẳng lẽ của ngươi?
Trần Thư lắc chiếc ví trong tay nói:
Ngươi làm sao chứng minh? Bây giờ đồ trong ví cũng đối chiếu không đúng.
Bên trong có chứng minh thư của ta, ta tên Hách Mỹ Lệ, ngươi có thể lấy ra xem!
Trần Thư lấy ra một cái chứng minh thư, đối chiếu một hồi.
Bà chị, ngươi nghiêm túc chứ? Có chắc đây không phải là chứng minh thư của mẹ ngươi?
Hình trên chứng minh thư với người thật hoàn toàn khác nhau?
Hách Mỹ Lệ đột nhiên mặt đỏ bừng, trong lòng biết rằng đối phương đang châm chọc mình.
Ngươi tự mình xem tên đi!
Tên thì chứng minh được gì? Ngươi có thể tên Hách Mỹ Lệ, hắn cũng có thể tên Hách Mỹ Lệ, ta cũng có thể…Haha, đương nhiên ta sẽ không chọn cái tên như vậy.
Trần Thư ung dung, đột nhiên nghĩ ra gì đó.
Như vậy đi, ta lại hỏi ngươi một câu hỏi, trả lời đúng ta sẽ thừa nhận ví là của ngươi.
Câu hỏi gì?
Trần Thư lấy chứng minh thư của đối phương ra, dùng hai tay che lại, chìa ra nói.
Trên dưới mặt nào là mặt chính?

Hách Mỹ Lệ giận đến nghiến răng nghiến lợi, đây là câu hỏi gì? Đối với việc chứng minh thân phận của ta có liên quan gì chứ?
Trả lời không được? Vậy thì không còn cách nào rồi.
Trần Thư nhún nhún vai, lấy ví chuẩn bị rời đi.
Đợi đã.
Hách Mỹ Lệ cắn chặt răng, tùy tiện đoán đại một đáp án:
Mặt trên là mặt chính.
Trần Thư gật gật đầu, hai tay lật ngược lại, sau đó để lộ mặt trái của chứng minh thư.
Ngươi chơi ta phải không?
Háhc Mỹ Lệ trợn tròn mắt, cảm thấy lúc này bản thân đang bị trêu chọc.
Nếu là như vậy, không phải đáp án như thế nào đều do đối phương quyết định hay sao?
Ai ngờ rằng Trần Thư phong thái ung dung gật đầu:
Thông minh đó, ngươi đã hiểu vấn đề rồi đó!
Trong lúc này những người khác cũng cười thành tiếng, nói đến việc làm sao để chọc tức người khác, Trần Thư kinh nghiệm đầy mình,
Khắp thị trấn Nam Giang này, hắn nhận thứ hai, ai dám nhận thứ nhất?
Hách Mỹ Lệ bức xúc:
Thân là người đàn ông, ức hiếp một cô nương như ta, có thấy hổ thẹn không?
Bà dì này, đủ rồi đó! Ta chỉ là một học sinh bình thường.
Trần Thư vẫy vẫy tay, ra vẻ không dám nhận:
Ta thấy ngươi lúc làm khó người khác đâu có yếu đuối như vậy.
Ngươi rốt cuộc muốn gì?
Hách Mỹ Lệ bắt đầu xuống nước, không ngờ rằng Trần Thư lại khó đối phó như vậy.
Trần Thư đắc ý nhẹ nhàng nói:
Rất đơn giản, đầu tiên xin lỗi trước, những chuyện khác nói sau!
Hách Mỹ Lệ cúi đầu, rơi vào trạng thái trầm mặc, một lúc sau nhỏ tiếng nói:
Xin… xin lỗi…
Nữu Nữu không đeo kính, không nghe thấy.
Ngươi!
Hách Mỹ Lệ cảm thấy tức tối vô cùng, nàng ta hít một hơi sâu nói:
Xin lỗi!
Như vậy còn nghe được.
Trần Thư nhìn Nữu Nữu người đang được ôm trong lòng hỏi:
Em có tha lỗi cho dì này không?
Em… em tha lỗi.
Nói cho cùng Nữu Nữu chỉ là đứa trẻ, tấm lòng lương thiện, không nghĩ quá nhiều.
Phần thưởng đạt được: Ngư Thú Lực đại lượng!
Trần Thư gật gật đầu nói:
Có nghe không, Nữu Nữu không tha lỗi cho ngươi, ví ta lấy đi trước vậy.
Nói xong, hắn liền bế Nữu Nữu đi vào tiểu khu.
?
Hách Mỹ Lệ chỉ cảm thấy cục tức ở lòng ngực tràn lên não, hết sức khó chịu!
Ngươi có phải là điếc rồi không? Người ta cũng đã tha lỗi cho ta rồi!
Hách Mỹ Lệ tay run run chỉ tay về phía Trần Thư, xem ra quả thật cục tức không hề nhỏ.
Ngươi không có cách nào chứng minh ví là của ngươi, thì ngươi tự mình đi báo cảnh sát đi! Để cảnh sát chứng minh giúp ngươi!
Trần Thư kiên quyết mặc kệ, lấy ví rồi dắt Nữu Nữu rời đi.
- Tên chết tiệt này!
Hách Mỹ Lệ không ngừng thở dốc, thân thể cũng co giật cứ như phát bệnh vậy.
Nhóm người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, cách làm của Trần Thư làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng hả dạ.
Thật là đúng với câu nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận