Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1679: Lăng Thần mất tích

Bọn nó chắc chắn đây là chiêu trò của nhân loại, đương nhiên muốn chuyển lại sự kinh tởm này cho loài người.
Hơn nữa đây là vũ khí hóa học trong truyền thuyết, không chừng hiệu quả tốt hơn thì sao?
Nhưng kiến nghị này rất nhanh lại bị bác bỏ.
Hung thú trúng độc sớm đã không có năng lực, tốc độ tiến hành thực sự quá chậm, so với bình thường quả thật là hai thái cực.
Đợi bọn nó đến được lục địa nhân loại, đoán chừng hải dương đều bị ô nhiễm khắp nơi rồi.
Trong khi hung thú cao cấp đang suy nghĩ lối giải quyết, hung thú vẫn tiếp tục phun xạ, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng….
Đồng thời bởi vì chuyện Phuun Xạ, tiến độ hung thú tấn công nhân loại đều bất giác chậm lại.
Nếu không quản nữa, sớm muộn hải dương cũng sẽ bị lấp thành đại lục…
Đến khi đó, đại bản doanh của chúng nó sẽ toàn là phân.
Bẩn thỉu, kinh tởm không chứ? Khó coi không chứ?
Trần Thư thực sự không ngờ rằng, suy nghĩ gian ác của mình lại tạo thành phiền phức lớn cho hung thú như vậy…
Mà vốn dĩ chuyện này, trên sử sách của hung thú, được gọi là:
“Đại Tai Tiện”
- Hôm nay là ngày đẹp để phun…
Trần Thư huýt sáo, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Thân là kẻ đầu sỏ gây ra “Đại Tiện Tai”, hiện tại trong lòng hắn vô cùng hưng phấn, thậm chí không thua kém gì với việc ném được mấy chục quả đạn hạt nhân.
Dù gì nổ đạn hạt nhân cũng là phần thưởng của hệ thống, cảm giác thay thế cũng không quá mạnh mẽ.
Nhưng thuốc xổ hiệu Tội phạm là hắn tự mình phát minh ra, cảm giác thành tựu bỗng chốc như bùng nổ.
- Trần Bì, chúng ta làm như vậy, thật sự không sao chứ?
Trương Đại Lực nhìn Hải Vực phía dưới, đã mơ hồ ngửi thấy mùi hôi thối…
- Không cần lo lắng.
Trần Thư ung dung bình tĩnh nói:
- Hơn nữa, chỉ cần chúng ta không nói, ai biết được là do chúng ta làm?
Đúng lúc này, sắc mặt hắn biến đổi, đã có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của đại lục rộng lớn.
Hai người cuối cùng cũng thành công đến được địa giới của Liên Minh Tự Do.
- Tới rồi!
Trần Thư nhếch khóe miệng, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù là kẻ đầu sỏ gây tội, nhưng hắn luôn nhìn về phía hải dương vẩn đục, hắn cũng cảm thấy quá bẩn thỉu.
- Lão Liễu!
Đúng lúc này, thần sắc Trần Thư ngưng trọng, vừa khéo nhìn thấy đám người Liễu Phong ở một hướng khác.
Trong nháy mắt, hai người lại một lần nữa trở về trong nhóm người.
- Trần Bì? Không sao chứ?
Liễu Phong quan sát Trần Thư một lượt, xác định tên tiểu tử này không gặp chuyện nguy hiểm gì.
- Hiệu trưởng Liễu, chuyện ngài nên hỏi là, hung thú ở Hải Vực không sao chứ….
Trương Đại Lực ở bên cạnh lên tiếng, tên này đã khuấy đục cả một vùng Hải Vực này rồi.
- Ta đã biết, chúng nó có chuyện rồi.
Liễu Phong lắc lắc đầu, nói:
- Ngươi đó, đã ném tổng cộng bao nhiêu viên đạn hạt nhân vậy? Thật sự dùng đến chiêu này rồi à?
- À…chỉ 10 viên mà thôi, chủ yếu là muốn luyện tập một chút, lâu lắm không ném rồi.
Trần Thư gãi gãi đầu, không nói ra chuyện thuốc xổ.
Thủ đoạn này, chẳng những vấy bẩn hung thú mà nhân loại nghe thấy cũng cảm thấy bẩn thỉu.
- Đúng rồi, các người bị hung thú mai phục, rốt cuộc chuyện là thế nào?
Trần Thư nhanh chóng hỏi, đồng thời nhìn về phía đám người Liễu Phong.
Hắn khựng lại, bỗng nhiên nhận ra thiếu mất hai người, trong lòng ý thức được e là đã xảy ra chuyện rồi.
- Haizz…
Liễu Phong lắc lắc đầu, nói:
- Bọn ta bị gần mười vạn con hung thú bao vây.
- Nhiều vậy ư?
Trong lòng Trần Thư chấn động, hắn vốn tưởng rằng bản thân mình đã thu hút được 99% hỏa lực rồi.
Nhưng, thực lực của hung thú đáng sợ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, vậy mà vẫn còn dư sức để bao vây tấn công người khác.
Có điều may mắn là, ngoài nhóm của bọn họ ra, những nhóm nhỏ khác đều không bị hung thú tấn công, thuận lợi đến đích.
- Không biết là đã có chuyện gì rồi…
Liễu Phong thở dài, nói:
- Bọn ta không sao, nhưng Chu Vệ bị một con quân vương hoàng kim đánh lén, bất ngờ rơi xuống rồi.
- …
Trần Thu trầm mặc không nói, trong lòng có chút xúc động, nhiệm vụ của bọn họ còn chưa bắt đầu, vậy mà đã có thương vong.
- Lăng Trần thì sao? Cũng không thấy ư?
Hắn hỏi, ngoài Chu Vệ ngã xuống vực, còn một người khác không thấy đâu nữa chính là Lăng Trần học trưởng của hắn!
- Hắn mất tích rồi…
Trần Thanh Hải đứng ra, nói:
- Số lượng của hung thú quá đáng sợ, chiến trường bị ép buộc chia cắt rồi, bọn ta cần phải dốc hết toàn bộ sức lực mới có thể phá được vòng vây, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được Lăng Trần.
Cho dù là mất tích, nhưng trong lòng mỗi người đều có một ý nghĩ.
Nếu như còn sống, không thể không đến tụ hợp lại với bọn họ.
Khả năng lớn nhất chính là hắn ta đã mất xác, ngay cả khế ước linh cũng sẽ bị hung thú cắn nuốt.
Trong mắt Trần Thanh Hải có vẻ u sầu, dù gì Lăng Trần cũng là một Ngự Lăng Vệ xuất chúng, tương lai ít nhất cũng là vương cấp, thậm chí còn có khả năng đột phá đến Vương cấp tam tinh.
Một lúc lâu sau, hắn cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận