Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 843: Chất lượng của Jinkela siêu cấp (2)

- Phụt phụt phụt.
Bỗng chốc, lông vũ của nó bay tứ tung, bắn ra rất nhiều máu tươi, thậm chí là cánh phải của nó còn bị chặt đứt một cách cực kỳ bạo lực.
Ăn Jinkera siêu cấp xong, sức chiến đấu của hai con Khế Ước Linh tăng lên như điên vậy, chúng hoàn toàn có thể chiến đấu với Hoàng Kim Ngự Thú Sư mà chiếm được thế thượng phong.
Nếu là Bạch Ngân Cấp bình thường thì chắc chắn sẽ không làm được đâu.
Thế nhưng hai Thần Kỹ của Trần Thư sau khi tăng sức mạnh lên thì có hơi quá đáng quá.
- Ta trôn ngươi luôn.
Trần Thư cười, năm con Husky cùng sử dụng Cuồng Sa Phi Thạch.
Hàng trăm viên đá bay lơ lửng giữa không trung rồi đập xuống thật mạnh.
- Uỳnh uỳnh uỳnh.
Phía trước, có một đống đá vụn khổng lồ xuất hiện, trông như một bia mộ vậy.
- Hi vọng mặt đấy không sao…
Trần Thư thầm cầu nguyện, đến chính hắn cũng không ngờ bản thân lại mạnh đến mức đó.
Tự dưng, Trần Thư cứ như đang biến thành nhân vật phản diện vậy, đánh đối phương một cách vô nhân đạo.
- Bụp.
Đúng lúc này, một tia sáng màu trắng xuất hiện, khiến hòn đá khổng lồ kia bị đá bay ra.
Cả người Tiểu Hoàng phát ra ánh sáng lấp lánh, cộng thêm cả Bá Thể nữa, nó đã ngăn được hòn đá đang bay đến.
- Tội phạm ca của ngươi khuyên ngươi nên bó tay chịu trói đi.
Trần Thư nhìn xuống phía dưới, trên khóe miệng là một nụ cười rất bình tĩnh.
Giáo chủ đang nằm trên lưng của một con Khế Ước Linh, trông mặt hắn ta trắng bệch.
Mới bắt đầu giao chiến, bốn con Khế Ước Linh của hắn ta đã bị thương rồi, không hề có sức để đấu lại.
- Hôm nay, ngươi chết chắc rồi.
Giáo chủ lau máu trên khóe miệng đi, ánh mắt đầy vẻ kiên quyết.
Một giây sau đó, những tia sáng màu trắng chói mắt vô cùng đã xuất hiện, chúng che đi mất tầm nhìn của Trần Thư.
Hắn vội vàng chui lại vào trong miệng Slime, hắn chỉ sợ người khác đánh vào đầu mình thôi.
Mười giây sau đó, ánh sáng đó biến mất.
- Hả? Người đâu mất rồi?
Trần Thư có hơi kinh ngạc, trên thảo nguyên không còn bóng dáng của đối phương nữa.
- Còn muốn chạy sao?
Trần Thư nhướng mày, tự nói với mình.
- Thuốc cũng uống luôn rồi, ta còn để ngươi chạy được chắc.
Lúc này, giáo chủ đang đứng trên lưng con chim màu vàng đó, ánh mắt hắn ta đầy vẻ sợ hãi, ban nãy chỉ đơn giản là nói suông thôi.
Trần Thư bây giờ, hắn ta không đánh lại được đâu.
- Bay nhanh lên đi.
Hắn ta vỗ lên đầu chú chim, quay đầu lại nhìn rồi đơ cả người ra.
Hắn ta thấy Trần Thư đang cưỡi quả bóng hình tròn màu vàng đó xông thẳng về phía hắn ta, lại còn hét lớn.
- Đừng có chạy, chiến đấu đến khi trời sáng đi.
- Quyết chiến cái khỉ gió ấy.
Giáo chủ vỗ vỗ đầu chú chim, hét lên.
- Nhanh nữa đi.
- Soạt.
Trông chú chim màu vàng đó có hơi u oán, nó đang tức mà không dám nói đó.
Cánh phải của nó đã gãy rồi, bay được đã khó khăn lắm rồi, còn muốn nhanh hơn sao? Con mẹ nhà ngươi đầu thai nhanh đi cho ta nhờ.
- Ban đầu đã cho ngươi cơ hội rồi, tự ngươi không biết trân trọng, cứ muốn truy sát ta.
Trần Thư nói.
- Cái thứ nhỏ bé kia, tự chịu chết đi.
- Vũ đại nhân hại ta…
Hai dòng nước mắt chảy xuống trên mặt giáo chủ, sao lại để hắn ta đi giết một người đáng sợ như vậy chứ, đúng là quá hoang đường.
Hai bên cứ đuổi bắt lẫn nhau trên bầu trời đêm của thành phố.

Lúc này, Dương Sa liên tục chém hai con Khế Ước Linh của Đỗ Tam Gia, có thể nói là đánh cho nhừ tử.
Tuy rằng cùng cấp với nhau nhưng đẳng cấp tiềm lực Khế Ước Linh của đối phương thấp quá, hơn nữa chỉ là Hoàng Kim Nhất Tinh thôi, thấp hơn hắn ta hẳn một cấp lận.
- Đỗ lão tam, bó tay chịu trói đi.
Dương Sa trông rất bình tĩnh, hắn ta nói.
- Ngự Long Vệ của thành phố Lam Hải đã đến hết rồi, chắc là sẽ có Vương Cấp đến ngay thôi.
- Cho dù ta chết thì Đỗ gia cũng sẽ không bao giờ suy yếu đâu.
Đỗ Tam Gia nói với vẻ rất ghê gớm thế nhưng trong lòng lão ta thì lại thấy uất ức vô cùng.
Đỗ gia chỉ vì bắt cóc một tên đầu bếp thôi mà đã bị xử đẹp như vậy rồi, thiên lý ở đâu?
Đúng lúc này, ánh mắt lão ta có vẻ gì đó rất quả quyết. Một con Khế Ước Linh của lão ta xông ra rìa đường, cứ như nó chán sống rồi vậy. Nó phóng thích đủ các loại kĩ năng, muốn phá hủy lớp bảo hộ của Phương Tư.
- Hừ, cứng đầu cứng cổ.
Dương Sa hừ lạnh một tiếng, con Khế Ước Linh thứ tư mạnh mẽ ra tay.
Hai phút sau, hắn ta lại giết thêm một con Khế Ước Linh nữa của đối phương. Thế nhưng lúc này, con Khế Ước Linh cuối cùng của Đỗ Tam Gia đã phá được lớp bảo vệ, có thể để người của Giáo Hội rời đi.
- Một đám sắp mất mạng rồi đi lang thang trong thành phố, ta xem Dương Sa ngươi sẽ xử lý thế nào.
Đỗ Tam Gia cười khểnh một cái, lão ta sắp chết rồi cũng phải kéo theo người chết cùng.
- Chuyện này thì không cần ngươi quan tâm đâu.
Lúc này, một kết giới khổng lồ màu vàng chùm xuống, khiến đường Tam Thanh một lần nữa bị phong tỏa.
- Hửm?
Dương Sa quay đầu lại, thấy một nam tử đang đứng trên đầu một con rồng màu xanh, trông hắn rất oai phong, ánh mắt có vẻ khinh miệt cả thiên hạ.
- Tổng Đốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận