Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 548: Có phải ngươi cảm thấy mình rất hài hước không?

- Chắc thế, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là làm các công việc của Trấn Linh Quân.
Trần Thư đảo đảo tròng mắt, hắn phải tìm cơ hội trốn ra ngoài mới được.
Hắn mở miệng nói.
- Lão Vương, ngươi đưa túi cho ta trước đã.
Vương Tuyệt quay đầu, triệu hoán Khế Ước Linh của mình ra.
Một con Hôi Sắc Tiểu Điểu với hai mắt long lanh lóe sáng xuất hiện với một cái túi đeo lưng lớn.
Trần Thư lại gần, cẩn thận ngửi túi đeo lưng.
- Ôi… hương vị quen thuộc, đúng là cái túi quen thuộc của ta rồi!
- Ngươi bị biến thái à!
Ba người đồng loạt nhìn lại, không cần hỏi bọn họ cũng biết mùi mà Trần Thư nói là mùi gì.
- Các ngươi đúng là không biết thưởng thức!
Trần Thư bĩu môi, để túi đeo lưng vào một nơi kín đáo trong nhà rồi sửa soạn lại giường của mình.
Mười phút sau, mọi người đều đã sửa soạn xong.
Vương Tuyệt không nhịn được mà thở dài nói.
- Trần Bì, không thể không nói, ngươi thật hợp với trang phục Trấn Linh Quân này!
Trần Thư có thân hình cao lớn, cộng thêm khí chất không tầm thường trên người, hắn mặc quân trang này vào nhìn cũng khá giống một Trấn Linh Quân thực thụ.
A Lương lắc đầu nói.
- Tội phạm Nam Giang mặc trang phục Trấn Linh Quân, đây không phải là chuột hóa thành mèo sao?
- Ai là chuột?
Trần Thư trừng mắt nói.
- Ta là công dân ba tốt của thành phố, làm Trấn Linh Quân quá là hợp lý rồi còn gì!
- Chúng ta làm chút không?
Trần Thư cười cười rồi lấy đồ ra, lắp một cái vỉ nướng và các loại gia vị đi kèm, thế mà mọi thứ đều được dùng túi phân để đựng…
- Ngươi còn mang cả những thứ này sao?
Ba người giật giật khóe miệng, trong bụng cũng có hơi thèm.
Buổi trưa mọi người chỉ ăn ít lương khô trên xe, bây giờ ai ai cũng đói.
- Làm đi! Làm đi!
A Lương cười toét miệng, hai mắt lộ vẻ hưng phấn.
Ở trong một căn nhà đá, một đám người lắp ráp vỉ nướng, xếp gỗ than, chuẩn bị tiệc nướng lớn.
Một khắc sau đã chuẩn bị xong, ba người cuồng nhiệt nhìn Trần Thư.
- Các ngươi nhìn ta làm gì?
Vương Tuyệt liếm môi hỏi.
- Thịt đâu?
Trần Thư nghi ngờ hỏi lại.
- Thịt gì cơ?
- ?
Đôi mắt của ba người dần trở nên quái dị, ngươi mang theo bao nhiêu là đồ, nhưng lại không mang theo thịt sao?
Trần Thư nhún vai nói.
- À… Từ trước tới nay ta chưa bao giờ mang theo thịt, toàn đi đến đâu săn hung thú ăn đến đó!
- Chúng ta ở cứ điểm thì lấy đâu ra hung thú!
Con sâu thèm ăn trong bụng bọn họ đã tỉnh lại.
Bây giờ bảo mấy con sâu đấy ngủ tiếp, sao bọn họ làm được?
Ngay sau đó, bọn họ đồng loạt nhìn Hôi Sắc Tiểu Điểu đứng bên cạnh như mấy con sói đói nhìn thấy con mồi.
- Móa nó, Tiểu Vương, ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?
Hôi Sắc Tiểu Điểu chấn động, nó cảm giác mấy người này muốn cho nó lên thớt rồi.
- Chờ đã!
Trong giây lát, đôi mắt nó thả ra kỹ năng chói lọi.
Trong nhà lập tức xuất hiện vô số thức ăn, bao gồm thịt sống, rau cải, trái cây và đồ uống.
- ?
Đám người Trần Thư đều trợn to mắt mà nhìn về phía Vương Tuyệt, ngươi có đồ ăn sao không nói sớm?
Vương Tuyệt gãi đầu nói.
- À… Ta quên mất, lâu rồi ta chưa dùng đến!
- Ăn thôi!
Trong mắt bốn người đều tràn đầy vẻ hưng phấn, hoàn toàn quên mất bọn họ đang trong thời gian huấn luyện quân sự.
Nửa tiếng sau.
Trong nhà đá thơm phức mùi thịt.
Bốn người mãn nguyện ngồi quây quần cạnh nhau.
Vương Tuyệt vỗ bụng nói.
- Lát nữa chúng ta còn đi tập hợp không? Sắp sáu giờ rồi.
- Tập hợp làm gì! Nhiều thịt như vậy không ăn thì lãng phí!
Trần Thư lắc đầu rồi cầm một xiên thịt trâu lên chiến tiếp.
- Như vậy sẽ không sao chứ?
Tạ Phong Ngữ vẫn luôn là thiên tài của trường, những người xung quanh hắn ta cũng đều là các học sinh chăm ngoan học giỏi ưu tú.
Đã bao giờ lăn lộn cùng ba con hàng này đâu, nên hắn ta có chút không thích ứng được.
Trần Thư cười cười.
- Không đâu, Tiểu Tạ, có chuyện gì tội phạm Nam Giang ta gánh hết!
- Đến lúc đó ngươi cứ nói là Vu Dịch bảo chúng ta làm!
A Lương đảo tròng mắt, mở miệng nói.
- Tiểu Tạ, Giang Mặc, bạn của ngươi học cùng lớp chúng ta đúng không? Đến lúc đó ngươi nhờ hắn ta điểm danh hộ là được!
- Có thể làm vậy à? Thế chờ ta một chút, ta đi tìm hắn ta.
Tạ Phong Ngữ gật đầu, hắn ta vẫn không chịu được cám dỗ của thịt nướng nên lựa chọn sa đọa cùng ba người bọn họ…
Thời gian dần trôi, bốn người vẫn đang thưởng thức đồ ăn ngon.
Nhưng bỗng nhiên có tiếng huýt sáo vang lên!
- Năm phút sau, toàn bộ tập hợp!
Các huấn luyện viên hô lên, bọn họ không mở cửa thúc giục từng nhà đá mà đứng yên tính giờ.
Hứa Sơn đứng ở phía trước, chờ lớp ngự thú ba tập hợp.
Chưa đến năm phút, đa phần mọi người đều đã tập hợp xong.
Lúc này, Giang Mặc giật giật khóe miệng, hắn ta tưởng chỉ thiếu tầm một hai người, ai biết bốn người Trần Thư đều không ra.
Thế này thì hắn ta giúp thế nào được?
Hứa Sơn nhìn đồng hồ bấm giây trên tay, năm phút đã trôi qua.
- Hiện tại bắt đầu điểm danh!
- 1!
- 2!
Bạn cần đăng nhập để bình luận