Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 835: Túi Nilong Ăn Tiệc

Chỉ thấy trong cơ thể hai Khế Ước Linh của hắn ta cũng xuất hiện ánh sáng màu trắng, không khác gì với ánh sáng của Thánh Quang Hồ Ly cả.
Khoảnh khắc tiếp theo, Thánh Quang Hồ Ly cất tiếng kêu lên.
Bùm!
Một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Liệt Diễm Bạo Hổ và Thanh Sắc Tiểu Điểu đồng thời phun ra một ngụm máu lớn, thân thể cũng trở nên nát bét không còn chỗ nào lành lặn, chảy ra rất nhiều máu.
Tuy nhiên, ánh sáng trong cơ thể bọn chúng vẫn không biến mất mà vẫn còn đang tiếp tục gây ra những thương tích nặng nề cho cả hai.
Tình thế lật ngược quá nhanh!
Mặt mũi Hạ Viêm lộ ra vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Gào gào!
Hai Khế Ước Linh của hắn ta không ngừng lăn lộn, ánh mắt nhìn về phía chủ nhân của mình.
Ngươi mà lại tiếp tục suy nghĩ nữa thì bọn chúng không trụ nổi mất…
May mà Hạ Viêm đã khôi phục lại tinh thần, lựa chọn thu hồi hai Khế Ước Linh về trước đã.
- Ta… Ta thua? Thế mà ta lại thua rồi ư?
Ánh mắt của hắn ta uể oải, không ngừng tự nói với chính mình, vẫn chưa chấp nhận được hiện thực này.
- Không phải ngươi thua là điều rất bình thường sao?
Trần Thư nhướng mày rồi nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi đã quen với việc thua trận rồi chứ.
- ...
Hạ Viêm hơi nắm chặt hai tay, trong lòng dồn một hơi. Hắn ta thật sự sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Hạ Băng thì lại bình tĩnh mà nói:
- Ngươi đã không còn là đối thủ của ta nữa rồi!
- Con mẹ nó, là do ngươi giở trò bịp bợm, ta không thể nào lại thua được, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thất bại lần nào cả!
Hạ Viêm hét to, từ trước đến nay hắn ta luôn chướng mắt tỷ tỷ của mình, thế nhưng hôm nay hắn ta lại thua mất nên đương nhiên sẽ thẹn quá thành giận thôi.
Phụt!
Đúng lúc này, một bóng tối ập đến rồi trực tiếp ngăn cản tầm nhìn của hắn ta.
Mùi phân urê sặc sụa bốc lên khiến cho hắn ta lập tức tỉnh táo lại.
- Ca… Ta…
Hắn ta giật mình, thế mà lại quên mất Trần Thư đang ở bên cạnh.
- Ta đã nói ngươi mà dám đầu hàng thì ta sẽ đánh ngươi rồi đấy thôi!
Trần Thư trực tiếp trùm túi phân lên rồi tung ra một cú đấm trời giáng.
Hạ Viêm ngay lập tức bị đánh cho hôn mê bất tỉnh.
- Trần Bì…
Hạ Băng quay đầu lại nhìn hắn, hình như nàng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại quyết định im lặng không nói nữa.
Trần Thư gật đầu rồi trực tiếp đạp bay Hạ Viêm ra khỏi Ngự Thú Quán.
Hai người cùng nhau rời khỏi Tỷ Thí Trường.
Trần Thư cười hỏi:
- Tâm trạng thế nào rồi?
- Cũng tàm tạm…
Hạ Băng cười cười, thật ra nàng cũng không phấn khích lắm, nhưng lại giống như đã cởi bỏ được xiềng xích nào đó, trong lúc nhất thời cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Từ nhỏ đến lớn, phụ thân chỉ luôn coi trọng đệ đệ, Hạ Băng vẫn luôn là phông nền mà thôi, không hề có chút cảm giác tồn tại nào cả.
Thế nhưng bây giờ, cuối cùng thì nàng cũng đã đánh thắng Hạ Viêm, sẽ không phải tiếp tục sống dưới cái bóng của người khác nữa.
- Kỹ năng của ngươi thú vị thật đấy!
Trần Thư nói vậy, từ lúc bắt đầu trận chiến thì hắn đã nhận ra có điều gì đó không đúng lắm rồi.
Mỗi lần sau khi các kỹ năng của Thánh Quang Hồ Ly phát nổ thì đều sẽ biến thành ánh sáng nhạt không đáng chú ý, tất cả chúng đều đi vào cơ thể của đối thủ.
Một khi đạt đến giới hạn thì có thể kích hoạt được chiêu thức kết thúc của mình và gây sát thương nghiêm trọng cho kẻ thù.
Trên thực tế, phương pháp hóa giải chiêu thức này rất đơn giản, chỉ cần kết thúc trận chiến sớm nhất có thể là được rồi.
Hoặc là có thể phát hiện ra sớm rồi dùng kỹ năng đánh tan ánh sáng nhạt kia thì cũng hóa giải được.
Đáng tiếc, kỹ năng quan sát của Hạ Viêm quá kém, hoặc là cũng có thể là do đối đầu với Hạ Băng nên trong lòng hắn ta bất cẩn cũng nên.
- Ta thực sự rất ghen tị với ngươi đấy, ngươi còn có một người mà ngươi vẫn luôn muốn đánh bại!
Trần Thư thở dài rồi nói:
- Ta còn không tìm ra nổi một người chống đối ta nữa là!
- ...
Khóe miệng Hạ Băng giật giật, đây mà là lời nói mà một con người có thể nói ra ư?
Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đi đến cổng của Hoa Hạ Học Phủ.
- Trần Thư, ta phải về rồi!
Vẻ mặt Hạ Băng nghiêm túc mà nói:
- Cảm ơn ngươi!
- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà thôi!
Trần Thư nhún vai rồi nói:
- Nếu sau này có chuyện gì thì cứ trực tiếp tới tìm ta là được!
Hạ Băng xoay người rời đi, hình như nghĩ đến cái gì đó nên nàng bỗng quay đầu lại mà nói:
- Đúng rồi, hồi tháng tám ta có tìm ngươi nhưng gọi điện thoại không được, ta tìm bạn của ngươi Trương Đại Lực nhưng hắn ta cũng mất liên lạc luôn, hình như đến bây giờ vẫn chưa gọi lại được cho hắn ta thì phải.
- Hả?
Trần Thư hơi ngẩn người, lẩm bẩm:
- Không phải đấy chứ?
Hắn móc điện thoại ra rồi gửi cho Trương Đại Lực một tin nhắn thoại:
- Ta có thịt Hoàng Kim Quân Vương rồi này, tới nấu ăn đi!
Kết quả là hai phút sau vẫn không có phản hồi nào.
- Không phải là thật sự xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?
Trần Thư nhíu mày, đột nhiên, trong đầu của hắn lóe lên một tia sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận