Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 824: Hóa ra gen tội phạm là di truyền cách thế hệ à

- Dưới đao lưu cá! (11)
(11) câu gốc 刀下留鱼, lấy từ 手下留情: thủ hạ lưu tình
Một tiếng hét dữ dội vang lên, phụ thân Trần Bình vừa lúc về đến nhà.
Nhưng lúc này Trần Thư đã không giữ đao được nữa, trực tiếp chém xuống…
- Con mẹ nó chứ!
Trần Bình trừng lớn hai mắt, ngay trong thời khắc quan trọng, lão nhanh chóng thu hồi Khế Ước Linh lại.
Ầm!
Đao mổ heo của Trần Thư chém vào khoảng không…
- Tiểu tử ngươi uống lộn thuốc đấy à?
Phụ thân Trần Bình thở phào nhẹ nhõm, may mà lão trở về kịp thời, nếu không thì Khế Ước Linh tiêu đời rồi.
Đến lúc đó biết tìm ai nói lý lẽ đây cơ chứ?
- Ba, ngươi không sao chứ?
Trần Thư gãi đầu rồi nói:
- Truyền Kỳ Cấp sợ đao mổ heo cái gì chứ!
Vẻ mặt phụ thân khó hiểu mà hỏi:
- Truyền Kỳ Cấp gì cơ?
- Thì Khế Ước Linh của ngươi đó!
Trần Thư sát lại gần, cười hì hì mà nói:
- Thế nhân quá phách lối, ngài đã không thể tiếp tục khiêm tốn nữa rồi!
- Khiêm tốn cái rắm ấy!
Khóe miệng phụ thân Trần Bình giật giật mà nói:
- Ta chỉ là Ngự Thú Sư cấp một thôi, tiểu tử ngươi lại động kinh nữa à?
- Hả…
Trần Thư lập tức ngây ngẩn cả người, không hứng thú lắm mà nói:
- Cấp một? Vậy ngươi gọi ta về nhà làm cái gì? Định nấu Khế Ước Linh của ngươi để bồi bổ cơ thể cho ta đấy à?
- Tiểu tử ngươi dẹp đi nhé!
Phụ thân Trần Bình nói:
- Tuy ba ngươi không ra gì, nhưng gia gia ngươi rất gì và này nọ đấy!
- Gia gia ta ư?
Trong lòng Trần Thư lại nhen nhóm hy vọng mà nói:
- Có lẽ nào gia gia ta đang trấn thủ Long Uyên đấy ư?
- Long với chả Uyên cái gì chứ?
Khóe miệng Trần Bình giật giật, lão chỉ cảm thấy cứ như Trần Thư đang mắc bệnh vậy.
Trần Thư nói:
- Không phải gia gia là Truyền Kỳ Ngự Thú Sư của Hoa Quốc sao?
- Cái quần què ấy, gia gia ngươi mất sớm rồi!
Phụ thân Trần Bình lắc đầu rồi nói:
- Tuy không phải là Truyền Kỳ Cấp nhưng người là một truyền kỳ đấy!
- Truyền kỳ?
Phụ thân vỗ lưng Trần Thư rồi ngồi xuống trên ghế sô pha.
Vẻ mặt lão nghiêm túc, nhìn về phía Trần Thư rồi mở miệng nói:
- Gia gia của ngươi là một Ngự Thú Sư, hơn nữa cấp bậc là…
Trong mắt Trần Thư tràn đầy chờ mong, ngay cả nhịp tim cũng đập chậm hơn nửa nhịp, ít nhất cũng phải là Vương Cấp chứ…
Phụ thân dừng một chút rồi nói ra từng chữ:
- Bạch… Ngân… Cấp!
- ...
Vẻ mặt của Trần Thư sững lại ngay lập tức, suýt chút nữa thì ngã ngửa người ra.
Con mẹ nó, rốt cuộc ta đang mong chờ cái gì vậy cơ chứ?
Phụ thân hỏi:
- Ngươi không kinh hãi sao?
- Wow… Ồ… Bạch Ngân Cấp à!
Trần Thư há to miệng kinh hô.
Một giây sau, hắn lập tức chuyển thành mặt không cảm xúc, đeo ba lô lên lưng chuẩn bị đi thẳng về trường.
Nhi tử của ngươi cũng là Bạch Ngân Cấp đây này, ta kinh ngạc cái gì chứ?
Bỏ điều vô nghĩa này sang một bên đi!
- Đứng lại!
Phụ thân nói:
- Tính nóng vội quá, nghe ba ngươi nói hết lời đã!
- Còn có cái gì nữa không?
Thực ra trong lòng Trần Thư đã không chờ mong gì quá nhiều nữa rồi.
Dựa vào sức chiến đấu hiện tại của hắn thì hắn hoàn toàn có thể treo ngược Ngự Thú Sư Bạch Ngân Nhất Tinh lên đánh ấy chứ.
- Tiểu tử ngươi là học sinh của Hoa Hạ Học Phủ, không thiếu các loại tài nguyên.
Phụ thân nói tiếp:
- Gia gia ngươi chỉ là Ngự Thú Sư trong dân gian mà thôi, rất hiếm người có thể đạt tới Bạch Ngân Cấp đấy!
Trần Thư gật đầu đồng ý, sau đó lại hỏi:
- Vậy tại sao gia gia không đi Hoa Hạ Học Phủ học, là do không muốn học ở đó sao?
- ?
Phụ thân lập tức bị nghẹn lời, tiểu tử ngươi thật đúng là quỷ tài tán gẫu mà!
Sao không ăn cháo thịt luôn đi chứ? (22)
(22) câu nói xuất phát từ Tấn Huệ đế Tư Mã Trung, vị vua thứ hai của nhà Tây Tấn trong lịch sử Trung Quốc, nổi tiếng ngu đần, ngớ ngẩn. Có lần, đất nước khổ sở vì lâm vào nạn đói, dân tình chết như rạ, gạo không có nửa hạt để ăn. Hay tin, Huệ đế buột miệng hỏi: “Dân chúng không có cơm ăn, sao không ăn cháo thịt?”. Cháo thịt với nguyên liệu gạo tinh và thịt nạc vốn là món khoái khẩu của Tư Mã Trung. Vì thế câu nói “Sao không ăn cháo thịt?” còn dùng để chỉ việc không có sự hiểu biết toàn diện về sự việc, nó còn ám chỉ những người chưa tự mình trải nghiệm và đưa ra những nhận xét hoặc đề xuất tùy tiện về tình hình hoặc hành vi của người khác.
- Được rồi! Bây giờ ngươi bớt nói lại đi!
Trong mắt của phụ thân có sự hoài niệm, lão nói:
- Năm đó, gia gia ngươi cũng là một kẻ máu mặt ở thành phố Nam Giang này, ba Khế Ước Linh đều vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa đã từng cứu Trương thúc của ngươi rất nhiều lần!
- Đáng tiếc, trong một Dị Không Gian cấp nguy hiểm nọ, gia gia ngươi đụng phải một nhóm tội phạm quốc tế. Bọn chúng không ngại đường xá xa xôi mà che giấu thân phận, chính là vì đi săn một con Bạch Ngân Quân Vương đang bị thương!
Thân thể Trần Thư run lên, vừa nghe thấy Bạch Ngân Quân Vương là lập tức cảm thấy hứng thú.
Vẻ mặt của phụ thân trở nên có chút xúc động, lão nói tiếp:
- Một nhóm tội phạm vậy mà lại dám ngang nhiên đi tới Hoa Quốc để săn hung thú, gia gia ngươi có thể nhịn được sao?
- Thật sự là vì cái này ư…
Bạn cần đăng nhập để bình luận