Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1301: Hắn có thể lột hết quần lót của ngươi luôn đấy, có tin không?

Dựa theo phân tích của Vương Giả Ngự Thú Đoàn bọn họ thì sức mạnh của Trần Thư và Kiều Na nhỉnh hơn một chút so với Hoàng Kim Biến Dị Cấp.
Nhưng muốn giết chết Lãnh Chúa thì căn bản không có khả năng, việc này cần ít nhất hai hoặc ba Hoàng Kim Ngự Thú Sư mới có thể làm được.
- Mở ra phương thức mới!
Trần Thư lắc đầu rồi nói:
- Chúng ta còn có việc phải làm, đành cáo từ trước vậy!
Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn A Lương và những người khác, sau đó cùng leo lên trên đầu của Slime.
Vương Lăng và những người khác đều chìm vào im lặng.
Ban đầu bọn họ tràn đầy tự tin mà xuất phát, nhưng kết quả là Lãnh Chúa Hung Thú lại bị người ta làm thịt trước một bước.
Hơn nữa còn là một nhóm người còn trẻ mới hai mươi tuổi đầu, có dám không hợp thói thường thêm một chút hay không?
- Đợi một chút!
Nhưng ngay chớp mắt khi Smile vừa mới nhảy ra, một người nam tử râu ria xồm xoàm với đôi mắt không thiện chí lắm mở miệng nói theo bản năng:
- Các ngươi có thể đi! Nhưng vật liệu thì phải để lại!
- ...
Trong phút chốc, bầu không khí lập tức đông cứng lại, chỉ còn lại tiếng gió phả nhẹ bên tai.
Bọn người A Lương có hơi giật mình, sau đó lại nở một nụ cười. Có người muốn cướp đồ của tội phạm Nam Giang à? Nước đi gì thế này?
Người nam tử dường như cảm giác được có điều gì đó không ổn, trong lòng thoáng có chút hối hận, nhưng những gì hắn ta nói ra như nước đổ, muốn rút lại có chút khó khăn…
Hắn ta chỉ có thể kiên trì nói tiếp:
- Đây vốn dĩ là con mồi của bọn ta, bọn ta đã nhìn chằm chằm nó nhiều ngày rồi, các ngươi lại vô duyên vô cớ mà giết chết nó, có phải là nên cho một lời giải thích hay không hả?
- Giải thích?
Trần Thư nhìn xuống, khóe miệng không khỏi giật giật rồi hiện lên một nụ cười khó mà giải thích được.
- Không sai!
Người nam tử chấn kinh, chỉ cảm thấy một cảm giác bị áp bức không thể nào giải thích được ập tới.
Dường như ngay trước mặt hắn ta không phải là một học sinh thuộc Bạch Ngân Cấp, mà là một cường giả nổi tiếng khắp toàn cầu!
Trong ánh mắt của hắn ta hiện lên một chút sợ hãi, vội vàng kéo những người khác rồi nói:
- Chúng ta đã cẩn thận chuẩn bị lâu như vậy, Vương đoàn cùng các huynh đệ đều muốn một lời nói thuyết phục, có đúng không?
Hắn ta vừa nói vừa liếc nhìn qua khóe mắt, nhưng lại không thấy bất kỳ bóng dáng ai cả.
- Hả?
Vẻ mặt của người nam tử thoáng giật mình, quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy những người còn lại đã đứng cách hắn ta ít nhất mười mét…
- ?
Hơi thở của người nam tử ngưng trệ lại, ngay lập tức hắn ta cảm thấy rằng bản thân chỉ có lẻ loi một mình.
Mẹ nó chứ, lúc các ngươi bước đi không có âm thanh à!
Hơn nữa thoáng một cái đã cách ta xa như vậy, mọi người không phải là đồng đội của nhau sao?
- Thực ra thì bọn ta cũng không muốn nghe giải thích gì lắm…
Lưu Kim của Hỏa Diễm Ngự Thú Đoàn cười cười, nói:
- Ai giết chết thì thuộc về người đó, hợp tình hợp lý!
Những người còn lại đều gật đầu, ánh mắt nhìn về người nam tử như đang nhìn một chú hề vậy.
Đối phương chính là tội phạm Nam Giang đó, ngươi thật sự tưởng đấy là gọi chơi cho vui à…
- Đúng vậy, hơn nữa mọi thứ đều là vì giải quyết mối nguy hung thú thôi.
Vương Lăng gật đầu, nhìn về người nam tử kia, mang theo ẩn ý sâu xa mà nói:
- Đây là đang ở trên Lam Tinh đấy!
Trong nháy mắt, vẻ mặt của nam tử đó chấn động, rồi hắn ta phản ứng lại ngay lập tức.
Hung thú xâm lược khiến hắn ta nghĩ rằng mình đang ở Dị Không Gian, thậm chí còn quên luôn rằng là có Ngự Thú Pháp.
Trên khuôn mặt của hắn ta ngay lập tức xuất hiện một nụ cười ngượng nghịu.
Thế nhưng chỉ một giây tiếp theo, hắn ta đã khom người lại, ôm lấy đầu mình, một bộ dạng đau đớn không chịu nổi.
- Làm sao vậy? Sắp mất trí nhớ rồi à?
Trần Thư nhướng mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười khó hiểu.
- ...
Cơ thể của người nam tử cứng đờ lại. Ta sắp bị phán xử rồi sao…
Trần Thư lặng lẽ lấy một cây bút ghi âm ra, cùng lúc đó một giọng nói trong đó vang lên:
- Các ngươi có thể đi! Nhưng vật liệu thì phải để lại!
- ?
Khóe miệng người nam tử khẽ giật giật. Mẹ nó, ngươi là một tên tội phạm mà lại mang theo cả máy ghi âm bên người sao?
- Câu này có nghĩa là gì? Làm phiền phiên dịch chút đi!
Vẻ mặt của Trần Thư rất phẳng lặng, muốn chờ một lời giải thích.
- ...
Người nam tử chìm vào im lặng, suy nghĩ miên man, thật lâu sau hắn ta mới cười khan nói:
- Ý của ta là vật liệu quá bẩn rồi, ta muốn tẩy rửa giúp các ngươi một chút…
- ...
Trên đầu mọi người đều hiện đầy hắc tuyến, cái này cũng có thể lươn lẹo được đúng không?
- Đưa thẻ căn cước cho ta mượn chút!
Trần Thư lặng lẽ lấy một chiếc phù hiệu của Ngự Long Vệ ra, đeo nó vào tay phải của mình rồi nói:
- Quay về bộ ngành Ngự Long Vệ rồi tự mình giải thích chút đi.
- ...
Vẻ mặt người nam tử chấn động, nhìn chằm chằm vào chiếc phù hiệu kia.
- Ngươi là Ngự Long Vệ?
Hầu hết mọi người đều không biết thân phận Ngự Long Vệ của Trần Thư, thậm chí ngay cả khi họ có biết thì cũng không hẳn là sẽ nhớ rõ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận