Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 376: Mẹ kiếp đúng là nghịch thiên

Phụ trách: Vô Tà Team
Chuyện này tuyệt đối sẽ thành một trò cười quốc tế.
- Đừng quản nhiều như vậy, trước trước đã.
Rất nhanh, người của tổ chức Ám Dạ đã đóng gói xong tư liệu quan trọng.
Dựa vào lực lượng của Khế Ước Linh, bọn họ an toàn rời khỏi tòa nhà không xuất hiện thương vong.
Khi mấy chục người đang lén lút rút lui, đầu đường đã sớm có người chờ từ lâu.
- Liễu Vô Cực, vì sao cứ gấp như vậy?
Vương Thanh của bộ giáo dục cười khẩy, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh như băng.
- Vương Thanh!
Đầu mục của tổ chức Ám Dạ Liễu Vô Cực nhìn tới, thần sắc vô cùng khó coi.
- Mười năm rồi phải không? Chẳng trách năm đó có thể thoát khỏi sự vây quét của Ngự Long Vệ, thì ra là gia nhập Ám Dạ.
Vương Thanh lắc đầu, trong mắt có lửa giận bốc lên.
Đối phương năm đó vì săn bắt một con hung thú quân vương cấp Bạch Ngân, không ngờ mất trí dẫn tới cứ điểm của Trấn Linh Quân.
Trấn Linh Quân lưỡng bại câu thương với hung thú, Liễu Vô Cực trực tiếp giết sạch Trấn Linh Quân còn sót lại, mang theo hung thú quân vương chính thức lên đường đào vong.
Cuối cùng dưới sự tiếp ứng của tổ chức Ám Dạ thoát khỏi Hoa Quốc.
- Không ngờ lại gặp ngươi.
Liễu Vô Cực thở dài, đối phương có một con Khế Ước Linh điều tra, tất nhiên là cảm ứng được lực lượng của Băng Sư.
Dẫu sao chưa từng có ai nghe nói tới tập đoàn Cường Thịnh có một con Ngự Thú Sư cấp Hoàng Kim, Vương Thanh tất nhiên sẽ hoài nghi.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta!
Băng Sư dưới thân Liễu Vô Cực rít gào một tiếng, khí thế cấp Hoàng Kim đột nhiên bùng nổ.
- Ta chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, đối thủ của ngươi ở bên trên!
Vương Thanh cười một tiếng, chỉ chỉ lên trời.
- Hả?
Liễu Vô Cực hơi sửng sốt, nhìn về phía vùng trời.
Trong phút chốc, chỉ thấy một con phi cầm cả người tỏa ra hàn khí đáng sợ giương cánh bay đến.
- Thiên Băng Phượng Vương?
Trong mắt Liễu Vô Cực lộ ra vẻ kinh sợ, không ngờ lại kinh động tới Tổng đốc tỉnh Nam Thương, người mạnh nhất toàn tỉnh.
- Ám dạ dám vươn tay tới Hướng Hoa Quốc, tự tìm cái chết!
Trên lưng Băng Phượng có một nam tử đang một, thần sắc hắn lạnh lùng, nhiệt độ trong ngàn mét đột nhiên giảm gì, khiến người ta cảm thấy vô cùng băng hàn.
Thiên Băng Phượng Vương hót dài một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm hàn sương.
Tòa nhà Cường Thịnh đang bốc cháy lập tức hóa thành băng khắc to lớn.
Nhưng mà, khiến người ta ngạc nhiên là, hỏa diễm vẫn đang bốc cháy, không ngừng xuất hiện thanh âm loẹt xoẹt.
- Hả? Đây là thứ gì vậy?
Nam Thương Tổng đốc ồ lên một tiếng, lộ ra có chút kinh ngạc.
Một giây sau, băng khắc trực tiếp vỡ tan, hóa thành vô số vụn băng, hỏa diễm cũng tiêu tán hết.
Tả Tự Lâu vốn xa hoa đã trở thành một đống phế tích.
Vương Thanh cười nhạt một tiếng:
- Tổng đốc, có thể động thủ rồi.
Trong phút chốc, chỉ thấy xung quanh đám người Liễu Vô Cực xuất hiện một tấm chắn trong suốt, giống như kết giới phong tỏa mọi người.
Một con Long Miêu màu lam xuất hiện trên vai Vương Thanh, hai mắt không ngừng tỏa ra quang huy kỹ năng tỏa ra, hiển nhiên kết giới là xuất phát từ tay nó.
- Lần này nguy rồi.
Tâm Liễu Vô Cực không ngừng trầm xuống, không ngờ quên Khế Ước Linh hệ khống chế của Vương Thanh.
Trong lòng Nam Thương Tổng đốc không còn cố kỵ gì nữa, bắt đầu toàn lực xuất thủ, đại chiến giữa hai bên trong nháy mắt liền bùng nổ.
...
Lúc này tên đầu sỏ Trần Thư đang huýt sáo, thong dong điềm tĩnh tới Đấu Linh Trường.
- Phần thưởng đạt được: Toàn thuộc tính của Sử Lai Mỗ thêm 10% + đại lượng Ngự Thú Lực!
Ngự Thú Lực trong cơ thể Trần Thư lập tức lại tăng lên một bậc, đã tới đỉnh phong của Ngự Thú Sư cấp chín, chỉ còn thiếu một chút là có thể trực tiếp đột phá.
Lúc này tâm tình của hắn vô cùng sung sướng, về tới đài tỷ thí.
Nhưng ánh mắt toàn trường lại không đặt ở trên người hắn, mà là nhìn về phía đại chiến bên ngoài.
Trần Thư mở miệng nói:
- Tiểu Vũ, Hạ Băng!
Hai người phục hồi tinh thần, lập tức theo bản năng định lui về phía sau, nói:
- Có phải ngươi làm không?
- Hả? Cái gì cơ?
Trần Thư lộ ra vẻ mặt vô tội, không hiểu gì, ngươi đang nói gì thế?
- Thực sự không phải ngươi à?
Hạ Băng thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Trần Thư, trong lòng cũng tin mấy phần.
Hứa Tiểu Vũ nói thẳng:
- Hạ Băng, ngươi bị ngốc à, hắn chính là Nam Giang Hãn Phỉ.
- Hắn ở đâu, nơi đó ắt sẽ xảy ra tai nạn, sao lại khéo như vậy chứ:
Hứa Tiểu Vũ nói với vẻ chắc chắn:
- Tuyệt đối là hắn, vừa rồi hắn nói mình muốn đốt nhà mà.
Hai người đồng loạt nhìn sang, trong lòng lại khiếp sợ không thôi.
Thì ra ngươi con mẹ nó lấy hết tiền thi đấu để đi đốt nhà?
Đây chính là trung tâm thành phố của Nam Thương Thị, hai người ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới được loại chuyện này.
Trần Thư nhún vai, nói:
- Đừng ồn ào nữa, trời lạnh, ta chỉ là làm ấm một chút.
- Làm ấm.
Mắt hai người trợn trừng, chỉ cảm thấy có một hơi sắp không hít lên được.
Bọn họ hoài nghi thi đấu vẫn chưa kết thúc ba người đã bị bắt rồi.
Sau này thực sự hai tai không nghe chuyện ngoài cửa nữa.
Đương nhiên, là chuyện ngoài cửa song sắt.
Đúng vào lúc này, đại chiến bên ngoài vừa hay kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận