Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 439: Thư thông tri trúng tuyển của ta không cẩn thận rơi mất rồi (1)

- Vừa hay lão đầu tử gần đây bị táo bón, đáng tiếc thuốc bình thường vô dụng đối với ta, thuốc xổ của ngươi có hiệu quả không tồi.
- ???
Trần Thư há miệng, bộ dạng giật mình.
- Cấp Hoàng Kim cũng bị táo bón?
- Ăn nhiều thịt mãnh thú Cấp Hoàng Kim quá, tiêu hóa chậm, không được à?
- Cứng cỏi!
Trần Thư thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải tới trả thù.
- Ngài chờ một chút!
Hắn mở ba lô, trực tiếp lấy ra một cái túi phân, bên trong có một cái lọ, trong lọ toàn bộ đều là dược phấn màu đen.
Diệp Thanh mở miệng nói:
- Ngươi dùng túi phân đựng thuốc?
- Trong lòng ta kiên định.
Trần Thư gật đầu, cho Diệp Thanh một bình nhỏ thuốc xổ.
Nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, Trần Thư không ngờ thuốc xổ lại có hiệu quả thần kỳ như vậy.
- Nguy rồi, quên mất nói với hắn lượng dùng.
Trần Thư trợn mắt, lần trước hắn đang làm thí nghiệm, chỉ đổ tí xíu.
Nếu dược phấn hơi nhiều một chút, hiệu quả sẽ gấp mấy lần.
- Thôi, lười chẳng muốn quan tâm, thân thể của cấp Hoàng Kim chắc chịu được.
Trần Thư lắc đầu, tới nhà ga, chuẩn bị ngồi xe khách tới Đại Hưng Thị.
- Nếu thực sự không chống đỡ được, khi ăn tiệc ta nhất định tự mình trình diện.
Đại Hưng Thị, Trần Thư vừa xuống xe, liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
- Kéo dài biểu ngữ cho bản thiếu thêm một chút, không thấy được.
Trần Thư tập trung nhìn vào, chỉ thấy một tên mập đang chỉ huy mấy bằng hữu kéo biểu ngữ.
Bên trên viết ‘Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Âu Dương Bảo thi trúng Hoa Hạ Học Phủ’!
- ...
Trần Thư sửng sốt, không ngờ học sinh của mình lại bựa như vậy, tuyên truyền đến cả nhà ga.
- Âu Dương Bảo!
Âu Dương Bảo quay đầu, thần sắc lập tức nhưng kích động, la lớn:
- Trần lão sư!
Mọi người đều ngây đơ, lão sư? Trẻ tuổi như vậy á?
- Tiểu tử ngươi không tồi, vào cùng một trường với ta.
Trần Thư ho khan một tiếng, mịt mờ tỏ vẻ mình cũng là người của Hoa Hạ Học Phủ.
Âu Dương Bảo gãi gãi đầu, nói:
- Sau này lão sư phải chiếu cố ta nhiều hơn.
- Đúng rồi, lão sư, sao ngươi lại tới Đại Hưng Thị?
- Ta muốn ngồi máy bay tới kinh đô.
Hai người vừa đi vừa nói, đi đến ngoài nhà ga.
- Lão sư, có thể trực tiếp nói với ta, ngồi phi cơ cá nhân nhà ta cũng được.
Trần Thư trợn mắt, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài.
Ta con mẹ nó xe cũng không mua nổi, ngươi lại có máy bay cá nhân?
- Thôi, lần sau đi, ngày mai ta phải đi rồi.
- Đúng là đáng tiếc, lão sư, lên xe.
Âu Dương Bảo mở cửa xe cho hắn, nhìn trông vô cùng nịnh nọt.
Một màn này khiến lái xe ở trên xe trợn mắt há hốc mồm, từ lúc nào thiếu gia lại thành chó săn vậy?
Âu Dương Bảo nói:
- Vừa hay trong nhà đang mở tiệc, sư phụ, đi cùng nhé?
Trước mắt Trần Thư kích phát mục chọn.
Mục chọn một: Quyết đoán chấp nhận, ăn không một bữa! Phần thưởng hoàn thành: Ngự Thú Không Gian thăng cấp.
Mục chọn hai: Trực tiếp cự tuyệt, ăn của người ta lại phải đáp trả người ta! Phần thưởng hoàn thành: 0.
Mục chọn ba: Lấy ra thân phận Trạng Nguyên Nam Giang Thị của mình, ăn không uống không ở Đại Hưng Thị, Phần thưởng hoàn thành: Kỹ năng ‘Phong Tức’ +1.
Trần Thư hơi ngẩn ra, lập tức quyết định mục chọn thứ nhất.
Hắn chưa từng thấy phần thưởng này, hiển nhiên là trở thành cấp Hắc Thiết mới xuất hiện.
- Sao lại không biết xấu hổ như vậy được.
Trần Thư cười cười, nói:
- Đại ca lái xe, đi đi.
Đoàn người tới khu biệt thự xa hoa của Đại Hưng Thị.
- Thiếu gia, mời.
Lập tức có bồi bàn tới đón chào, mở cửa xe cho hắn.
- Khách khí. Khách khí.
Trần Thư nhếch miệng cười, hoàn toàn không coi mình là người ngoài, thản nhiên xuống xe.
- Sư phụ ta.
Âu Dương Bảo xuống xe, mở miệng giải thích.
Thấy bộ dạng tôn kính của hắn, một đám bồi bàn đều nhếch miệng, cảm thấy hình ảnh này có chút không thích hợp.
- Tiểu Bảo đệ!
Đúng vào lúc này, một đạo thanh âm truyền đến, chỉ thấy vừa hay lại có người tới cửa.
Chỉ thấy một nam sinh mặc quần áo màu trắng tao nhã đi tới.
Khi hắn thấy rõ khuôn mặt của Trần Thư, lập tức cả kinh.
- Mẹ kiếp, là ngươi à?
Trần Thư quay đầu lại nhìn một cái, vừa hay nhìn thấy đối phương, trong đầu nhớ tới thân phận của đối phương.
- Tạ Phong Ngữ của Nam Thương Nhất Trung?
Quyết chiến thi đấu ngự thú thiếu chút nữa thì thua, hắn cũng có ấn tượng với ba người của Nam Thương Nhất Trung.
Đương nhiên, mấu chốt là vì kế hoạch thuốc xổ của hắn thất bại.
Điều này khiến hắn một mực nhớ mãi không quên.
- Phong ca, các ngươi quen nhau à?
Âu Dương Bảo gãi gãi đầu, lập tức nghĩ ra:
- Quên mất, sư phụ từng đánh gục biểu ca.
Khóe miệng Tạ Phong Ngữ giật giật, ngươi có thể đừng trực tiếp như vậy không?
- Đây là là sư phụ của ta, Trần Thư!
Âu Dương Bảo cười cười, quan hệ của hắn và Tạ Phong Ngữ rất tốt, tất nhiên cố ý trêu chọc như vậy.
- Đây là biểu ca của ta, Tạ Phong Ngữ.
Tạ Phong Ngữ gật đầu, trong mắt cũng có chút hưng phấn, không ngờ có thể gặp lại Trần Thư.
Tuy bại bởi đối phương, nhưng khí độ của hắn cũng không nhỏ như vậy, một mực muốn kết bạn với đối phương.
- Không đánh thì không quen nhau, chào ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận