Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 433: Lão binh nôn ọe (2)

Bởi vì nguyên do thi đại học, thuốc xổ của hắn đã dùng hết rồi.
Loại vật tư lữ hành giết người phóng hỏa này, khẳng định là phải thường xuyên trang bị.
Buổi chiều, Trần Thư về nhà, cẩn thận tỉ mỉ làm lại quy trình chế tác lúc trước.
Nếu xuất hiện một chút sai lầm, hiệu quả có thể sẽ khác một trời một vực.
Bởi vì dị không gian xuất hiện, chủng loại tài liệu không thể đánh giá, cho dù là nhân viên nghiên cứu khoa học thiên tài cũng không thể nghiên cứu thấu triệt tác dụng của toàn bộ tài liệu.
Thuốc xổ của thuốc xổ có thể nói là cơ duyên xảo hợp.
Hai ngày, hắn một mực bế quan ở nhà.
- Cuối cùng cũng hoàn thành rồi.
Trần Thư thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy trên bàn đã chồng chất một đống dược phấn màu đen.
Trần Thư rụt rè đổ dược phấn vào trong cốc nước.
- Xem ra là không thành vấn đề.
Trần Thư ngửi ngửi mùi trong cốc, không có mùi tanh tưởi, thậm chí có mùi thơm, bất kể là ai cũng không thể ngờ được là thuốc xổ siêu cấp.
Phụ thân Trần Bình mở miệng gọi:
- Trần Bì! Có người tìm ngươi!
- Tìm ta?
Trần Thư đang chuẩn bị đứng dậy, cửa phòng đã bị đẩy ra.
- Tiểu tử, đang làm gì thế?
Một ông bác cầm quạt hương bồ, chậm rãi bước vào.
- Ơ? Diệp lão đầu!
Trần Thư ngẩn ra, không ngờ Diệp Thanh lại tự mình tới tìm hắn.
Khóe miệng Diệp Thanh giật giật, có việc thì Diệp đại gia, không việc thì Diệp lão đầu?
- Thi đại học không tồi. Tiểu tử.
Diệp Thanh ngồi xuống ghế, vỗ vai Trần Thư, trong mắt có ve khen ngợrồi.
Trần Thư nhếch miệng cười:
- Cũng tạm, phát huy bình thường.
- Đúng rồi, đã điền xong chí nguyện đại học chưa?
- Hả?
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Không phải ngài đã đưa thư thông tri trúng tuyển tới cửa rồi à? Ta còn lao lực điền chí nguyện gì nữa?
- ...
Diệp Thanh trợn mắt, ngươi có phải có bệnh không?
Chí nguyện cũng không điền, ta gửi thư thông tri trúng tuyển cho ngươi thế nào được.
- Mau điền đi! Hoa Hạ Học Phủ đã cho khai báo rồi.
- Ờ ờ.
Trần Thư mở máy tính, chuẩn bị kê khai chí nguyện.
Dựa vào điểm của hắn, khẳng định là không có bất ngờ, chỉ cần điền một Hoa Hạ Học Phủ là được.
Diệp Thanh gật đầu, thuận tay cầm lấy cốc nước bên cạnh, uống vào.
- Trong nước này của ngươi phá gì thế? Thơm quá.
- Hả?
Trần Thư vừa quay đầu, cả người run lên, chỉ thấy nước trong cốc đã bị uống sạch.
- Ngài uống rồi à?
- Làm sao vậy? Có vấn đề à?
Diệp Thanh chẹp chẹp miệng, dường như cảm thấy mùi không tồi.
- Không! Hoàn toàn không có vấn đề!
Trần Thư thề thốt phủ nhận, vừa kê khai chí nguyện, vừa quan sát phản ứng của Diệp Thanh.
Chuyện đã không thể vãn hồi rồi, hắn vốn không định nhắc nhở nữa.
Đồng thời cũng muốn xem thử thuốc xổ có tác dụng với Ngự Thú Sư cấp Hoàng Kim hay không?
- Đúng rồi, tiểu tử, nghỉ hè có hứng thú muốn kiếm chút tiền không?
Diệp Thanh bình tĩnh nói:
- Ta có một đệ tử, tiếp nhận nhiệm vụ dị không gian, ngươi có hứng thú không?
Học sinh của hắn là cấp Bạch Ngân, dẫn theo Trần Thư cấp Hắc Thiết chủ yếu là muốn cho hắn lịch luyện một phen.
Trần Thư kê khai hệ chiến đấu của Hoa Hạ Học Phủ, tắt trang đi.
Hắn quay đầu hỏi:
- Làm nhiệm vụ gì không quan trọng, quan trọng là tiền thù lao!
Diệp Thanh nói:
- Một phần chín, ngươi có năm trăm vạn.
Trần Thư nhướng mày, hỏi:
- Nhiệm vụ gì mà tới năm trăm năm mươi vạn?
- Hả?
Diệp Thanh ngẩn ra, ngay sau đó liền có phản ứng.
- Ngươi con mẹ nó não có bình thường không? Thì ra ngươi cho rằng ngươi lấy chín thành?
Trần Thư hỏi một cách đương nhiên:
- Không đúng à?
Nam Giang Hãn Phỉ trước nay đều ăn thịt, đã lúc nào đổi sang ăn canh đâu.
- Ta nghĩ đã, nếu thật sự nhàn tới đau ruột thì ta nhận.
Trần Thư không phải quá có hứng thú, năm trăm vạn không thỏa mãn được hắn, càng không thỏa mãn được hai Khế Ước Linh than khóc đòi ăn.
- ...
Khóe miệng Diệp Thanh giật giật, cái gì gọi là thật sự nhàn tới đau ruột.
Vốn muốn sai người dẫn Trần Thư lịch luyện một phen, kết quả người ta căn bản không có hứng thú.
Hắn đang muốn nói gì đó, tiếng òng ọc bỗng nhiên truyền ra.
Diệp Thanh trợn mắt, ngay sau đó ôm bụng, nhướng mày, sắc mặt có chút khó coi.
- Mẹ kiếp, thân thể cấp Hoàng Kim của ta cũng bị tiêu chảy?
Trần Thư vô cùng quan tâm hỏi:
- Diệp lão đầu, không sao chứ?
- Có chút không thoải mái! Lão đầu tử đi trước một bước, nếu ngươi muốn nhận thì gọi điện thoại cho ta!
Diệp Thanh xoa xoa bụng, thân thể hơi còng xuống.
Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên xoay người.
Ánh mắt trở nên sắc bén, lập tức ý thức được vấn đề ở đâu.
- Không đúng! Bụng ta vốn rất tốt, cốc nước đó?
- Nước gì? Gà mái!
Trên mặt Trần Thư vẫn bình tĩnh, trong lòng lại cả kinh, không lẽ bị phát hiện rồi.
Diệp Thanh nhướng mày, lập tức nghĩ tới thảm trạng của hung thú trong Liệt Dương Sơn Khâu.
Hắn lườm Trần Thư, muốn một lời giải thích hợp lý!
- Ngươi nói nước gì? Có phải ngươi bỏ thuốc xổ không?
- Ặc… Ta đang làm thực nghiệm, là tự ngươi uống…
Trần Thư chỉ có thể thành thật thừa nhận, vẻ mặt vô tội nói,
Ai mà ngờ được Diệp Thanh lại một ngụm uống hết, quả thực chính là không cho thuốc xổ hiệu tội phạm một chút tôn trọng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận