Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 952: Nếu dám động đến đảo Thánh Ngự nữa, thì xa nữa ta cũng sẽ cướp tiếp

Cuộc đại chiến trong hang động vẫn đang tiếp tục.
Cuối cùng, hai người bọn Trần Thanh Hải chung tay tiêu diệt hai con Khế Ước Linh Vương Cấp Nhị Tinh kia đi.
- Đó là một con Vương Cấp Nhị Tinh đấy! Nhưng mà hình như nó đang yếu.
Trần Thanh Hải cau mày lại, tuy không thể giữ chân đối phương nhưng giết được hai con Khế Ước Linh thì đã là không tồi rồi.
- Về đảo Thánh Ngự trước đi, bảo vệ các tuyển thủ.
Diệp Vũ lệnh cho Khế Ước Linh mang hai cỗ thi thể rồi đi thẳng ra khỏi hang động. Hắn ta lo đối phương sẽ ra tay với mấy người hậu bối.
Trần Thanh Hải vội vàng gật đầu, hắn ta hiểu rồi.
Nếu không có Trần Thưu thì nam tử đó đúng là sẽ thực hiện kế hoạch báo thù, giết một vài thiên tài mới thấy thỏa mãn.
Thế nhưng bây giờ hắn ta chỉ hận cha mẹ chỉ sinh cho mình có hai cái chân, chỉ sợ gặp lại tội phạm Nam Giang.
Cái quần đùi duy nhất trên người chính là sự tôn nghiêm ít ỏi còn lại của hắn ta.
Tuyệt đối không được để bị giẫm đạp nữa.
Khi hai người bọn Trần Thanh Hải quay lại đảo, có một người đang đứng bên bờ biển.
Dưới ánh trăng sáng, nam tử đó mặc đồng phục của bênh nhân tâm thần, trên đầu đội mặt nạ phòng độc, trông cứ như một bức tượng điêu khắc kỳ lạ vậy.
Hắn ta chắp hai tay ra sau lưng, ngửa đầu lên trời tự lẩm bẩm.
- Nếu dám phạm đến đảo Thánh Ngự nữa thì xa nữa ta cũng sẽ cướp của ngươi.
- ...
Hai người bọn Trần Thanh Hải đơ mắt ra nhìn, họ ngớ cả người.
- Ngươi là… Trần Thư?
Trần Thanh Hải không chắc chắn lắm, hắn ta hỏi thử.
Hai người họ đều không lên mạng nên không hiểu lắm về trang phục của tội phạm,
- Không cần phải hỏi ta là ai.
Giọng Trần Thư trầm xuống, nói.
- Ta chỉ là một người bảo vệ giấu mình thôi.
- Trần Bì.
Đúng lúc này, Liễu Phong cưỡi Khế Ước Linh bay tới, trông rất bình thản.
Thế nhưng trong tay hắn ta thì có đến bảy, tám cái hộp đựng tro cốt, loại nào, màu nào cũng có.
- !!
Gặp cảnh này, Trần Thư hít một hơi thật sâu, đưa tay lên, nói.
- Cáo từ!
Nói rồi, hắn chạy luôn về phía xa, trông như đang chạy trốn để được sống sót vậy.
Thế nhưng chạy chưa được bao xa thì đã bị Lễu Phong bắt được rồi.
- Không phải ngươi nói sẽ không gây chuyện sao? Ông đây bị trúng tà rồi mới tin ngươi.
Liễu Phong đè Trần Thư xuống, hắn ta chuẩn bị an táng Trần Thư ngay tại chỗ luôn rồi.
- Lão Liễu, đợi đã…
Hai người Trần Thanh Hải vội vàng ngăn cản, nói.
- Chuyện là do thằng oắt này gây ra đấy, ta phải dạy dỗ nó mới được.
Liễu Phong hất hất tay, nói.
- Mọi chuyện cứ giao hết cho ta đi, không cần đến phía chính quyền ra tay đâu.
Tuy hắn ta không hiểu gì về Không Gian Cấm Kỵ nhưng rõ ràng là đã gây ra họa lớn rồi.
- Ý bọn ta là… ngươi hiểu lầm rồi.
Trần Thanh Hải nói.
- Kẻ đột nhập không phải hắn.
- Không phải sao?
Liễu Phong có hơi kinh ngạc, hắn ta hơi đơ ra, nsoi.
- Chẳng lẽ là bọn A Lương?
- Thế thì lại càng không thể.
Diệp Vũ cười, quay sang hỏi.
- Trên đảo bây giờ có kẻ nào xâm nhập không?
- Không.
Hai người bọn Trần Thanh Hải thwor phào một nơi, xem ra đối phương đã cao chạy xa bay rồi.
Mười phút sau, bốn người họ ngồi bên bờ biển, nói mấy lời gì đó với nhau.
- Ngươi lột quần áo của một Vương Cấp Nhị Tinh sao?
Liễu Phong tự dưng thấy hoài nghi nhân sinh, cảm giác nhân sinh quan của mình đã bị phá vỡ.
- Nói kiểu gì vậy?
Trần Thư mím môi, nói.
- Ta đang trừng phạt kẻ xâm nhập mà.
- Đợi đã, đợi đã!
Khóe mắt Liễu Phong giật giật, nói.
- Ngươi đánh lại được Vương Cấp sao?
Đừng nói là có Khế Ước Linh bảo vệ, chỉ riêng người không thôi cũng đã đủ đánh cho Trần Thư nhừ tử rồi.
- Cũng có lý nhỉ.
Hai người bọn Trần Thanh Hải hiểu ra, ánh mắt họ đầy vẻ ngờ vực.
- Người đó… sức khỏe có vấn đề.
Trần Thư suy nghĩ một chút, hắn không giấu diếm gì cả. Sức mạnh cơ thể của hắn đã vượt qua Bạch Ngân Cấp rồi, thế nhưng so với Hoàng Kim Cấp thì không bằng được, lại càng không thể bằng được Vương Cấp.
Cho dù là có Dược Tề thì Trần Thư cũng chỉ giữ mạng được thôi, đâu thể dễ dàng đạt đến mức cơ thể của Vương Cấp được.
Thế nhưng trên thực tế, Trần Thư đã làm được việc này một cách dễ dàng.
- Có vấn đề gì sao?
Ba người họ quay đầu lại nhìn, họ nghĩ ra một đáp án.
Trần Thư nói.
- Cơ thể hắn ta không mạnh đâu, thậm chí là còn không bằng Hoàng Kim Cấp.
- Không thể thế được.
Trần Thanh Hải phủ định ngay.
Rõ ràng là hắn ta nhìn thấy năm con Khế Ước Linh của đối phương, hơn nữa đó cũng là khí thế của Vương Cấp nữa.
- Thật đấy, ta thấy hắn ta giống như một người trong viện dưỡng lão vậy.
Trần Thư gãi đầu, nói.
- Đối đầu với hắn ta chẳng khó khăn chút nào luôn.
Trần Thanh Hải và Diệp Vũ, hai người họ quay sang nhìn nhau, họ nghĩ ngợi mãi nhưng vẫn chưa đưa ra được một đáp án ổn thỏa.
Theo lý mà nói thì tuổi tác tăng lên nhưng cơ thể của Ngự Thú Sư thì sẽ không bị giảm xuống quá nhiều.
Hơn nữa từ Vương Cấp hạ xuống Bạch Ngân Cấp, thế thì hoang đường quá.
Trần Thanh Hải lên tiếng, hỏi.
- Lão Liễu, ngươi thấy thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận