Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 923: Bệnh tình của tên này hình như còn nặng hơn cả ngươi đấy (2)

Trần Thư gật đầu, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, năm ngàn người trên đảo cũng là những đại hiện cho tương lai đấy!
Nếu là đám người này xuất hiện vấn đề, thì tương lai nhất định sẽ bị đe doạ!
Có hai Vương Cấp tọa trấn, cho dù không thể ứng phó với những nguy cơ, nhưng vẫn có thể đợi chi viện của chính phủ.
- Nhắc nhở bốn người các ngươi một chút!
Vẻ mặt Liễu Phong nghiêm túc nói.
- Không được tự mình triệu hoán Khế Ước Linh ở trên đảo, nếu không sẽ bị trừng phạt!
- Liễu lão sư, yên tâm đi!
Trần Thư vỗ ngực, dáng vẻ vô cùng thành thật.
- Tiểu tử ngươi vừa nói thế, ta lại càng không yên lòng!
Khóe miệng Liễu Phong khẽ giật một cái, hắn ta nói.
- Toàn bộ đảo sẽ có camera giám sát, hơn nữa Vương Cấp Khế Ước Linh sẽ luôn quan sát tình hình trên toàn bộ hòn đảo này!
Trần Thư nói.
- Nghiêm như vậy sao? Làm vậy chẳng khác nào đi vào tù!
- Đừng có mà nói nhảm!
Liễu Phong giải thích.
- Một mặt là để ngăn cản các ngươi xung đột nơi riêng tư, mặt khác cũng là để ngăn cản sự xâm phạm của kẻ địch.
- Được rồi, bây giờ ta đang bận tổ chức làm thủ tục bắt đầu trận đấu, các ngươi về phòng mình nghỉ ngơi đi!
- Không phải chứ, Liễu lão sư, vậy Không Gian Khế Ước Linh của ta phải làm thế nào đây? Đồ không lấy ra được!
- Dùng Bán Tương Triệu Hoán, chỉ xuất hiện trong nháy mắt sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn!
Liễu Phong quay lại nhắc nhở rồi sau đó đi thẳng vào trung tâm hòn đảo.
Mà lúc này, các nhân viên có liên quan đều đang bố trí ký túc xá.
Tuyển thủ hạng Bạch Ngân đều được phân đến một phòng nhỏ riêng, mà hạng Hắc Thiết, thì ba người ở trong cùng một cái phòng lớn.
Trước khi cuộc thi kết thúc, mọi người e rằng đều cần ở tại trên đảo.
- Trần Bì, bọn ta đi trước đây!
Ba người đám A Lương phất phất tay, đi thẳng về chỗ ở của mình.
- Lại chỉ còn lại một mình ta!
Trần Thư lắc đầu, một mình rời đi.
- Trần Thư…
Ánh mắt Thạch Tử Minh tàn nhẫn mà nhìn về phía bóng lưng của Trần Thư, thế nhưng hắn ta lại không động thủ ngay.
- Thạch lão đệ, tại sao ngươi lại ghét hắn đến như vậy?
Thiếu niên bên cạnh mỉm cười, khuôn mặt hắn ta tuấn tú, khí vũ hiên ngang, dung mạo cùng khí chất vô cùng xuất chúng.
Chính là thiên tài Vương Thắng của Vương Giả Ngự Thú Đoàn!
Mặc dù tuyển thủ đến từ khắp nơi trên đất nước, nhưng mơ hồ lại phân chia thành các phe phái.
Theo thứ tự là học sinh đứng đầu Hoa Hạ học phủ, các Ngự Thú Sư Dân Gian có các Ngự Thú Đoàn lớn làm chủ, cùng với thiên tài truyền thừa mấy trăm năm của Ngự Thú Gia Tộc.
Hoa Hạ học phủ tuy có địa vị cao, nhưng bởi vì các học sinh vẫn còn trẻ tuổi yếu kém nên thuộc về đảng phái yếu nhất.
Thạch Tử Minh hung hãn nói.
- Vương ca, người này vô cùng hung tàn, quả thực có thể nói là không có nhân tính, ta thật sự không ưa nổi hắn!
- Được rồi, được rồi!
Khóe miệng Vương Thắng giật giật, ngươi có thể bớt diễn kịch cho bản thân được không vậy?
Bản thân cũng là ác bá mà còn không biết xấu hổ khi nhìn hành động của người khác à?
- Ta không có hứng thú với việc trừng trị cái ác và đề cao cái thiện, ta đơn giản chỉ muốn khiêu khích bọn tội phạm xem có thật sự gây hậu quả nghiêm trọng hay không thôi.
Vương Thắng nở nụ cười hứng thú.
Hắn ta nhận ra Trần Thư không phải thông qua Thạch Tử Minh, mà là những bài đăng của blogger có hàng triệu fan trên mạng.
Nhân vật đặc biệt như vậy, đương nhiên hắn ta muốn nhìn một chút.
...
Vào lúc này Trần Thư không biết rằng ngay cả Vương Thắng trên bảng Thiên Kiêu kia cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn quay trở về ngôi nhà gỗ nhỏ của mình, nhà gỗ được xây dựng dưới một cây đại thụ, cỏ xanh mọc xung quanh trông tĩnh mịch và yên bình.
- Môi trường không tệ…
Trần Thư cho Thỏ Không Gian thả ra toàn bộ đồ vật, ngay sau đó liền quay về Ngự Thú Không Gian.
Hắn bắt đầu sắp xếp đồ vật trong phòng, phần lớn trong đó đều liên quan đến ăn uống, nào là vỉ nướng, nồi sắt lớn các loại…
Lúc nửa đêm.
Cuối cùng Trần Thư cũng dọn dẹp phòng xong.
- Có thể bắt đầu nấu cơm thôi!
Hắn liếm môi một cái, trong mắt có vẻ hưng phấn.
Nhưng khi hắn nhìn xung quanh thì con mắt trừng lớn, một lúc sau rơi vào trầm mặc.
Toàn bộ nồi, chén, muôi, chậu đều đầy đủ.
Nhưng sai lầm duy nhất chính là hắn không mang thức ăn…
- Mẹ nó!
Trần Thư vuốt vuốt đầu, chỉ đành ra ngoài mua chút đồ ăn vậy.
Nhưng lúc hắn vừa mới mở cửa liền thấy một khuôn mặt quen thuộc.
- Trần Thư, đã lâu không gặp!
Thạch Tử Minh khoanh tay trước tay, trong mắt có ý cười lạnh.
Đây là đảo Thánh Ngự, các ngươi muốn làm loạn sao?
Ngược lại Trần Thư không hề để ý, mà tỏ vẻ vô cùng điềm tĩnh.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Thạch Tử Minh oán hận:
- Chuyện đấu giá ta không hề quên một chút nào đâu!
Trần Thư nhíu mày nói:
- Tội phạm Nam Giang đánh ngươi thì có liên quan gì với Trần Thư ta chứ?
- ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận