Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 714: Làm ta cũng có hơi hưng phấn rồi đây

- …
Vẻ mặt Tần Thiên và Liễu Phong vô cùng quái dị, ngươi cứ nói thái quá lên vậy?
Cuối cùng, Trần Thư đồng ý và cùng Liễu Phong lên đường đến đó.
- Thời gian là ba ngày sau, ngươi chuẩn bị thật tốt đi!
Liễu Phong nhướng mày, cường điệu mà nhấn mạnh hai từ “chuẩn bị”.
- Yên tâm, đảm bảo đủ!
Trần Thư nhếch mép cười một cái, sau đó quay người rời khỏi phòng.
……
Ba ngày sau, Trần Thư nhờ ban chủ nhiệm Kiều Nguyệt giúp đỡ xin cho nghỉ phép một tháng, chuẩn bị toàn lực hoàn thành nhiệm vụ này.
Cầm tiền làm việc, danh dự của tội phạm Nam Giang luôn là tiêu chuẩn nhất định!
Phía trước cửa lớn trường cao đẳng Hoa Hạ, có một nhóm người đang vây quanh, không chỉ riêng Vương Tuyệt với A Lương, thậm chí lão Tạ, Tiểu Tinh và Trương Đại Lực cũng đến.
- Những ngày ta không ở đây mọi người nhớ bảo trọng, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện gì!
Trong mắt Trần Thư lộ ra sự cảm động, không ngờ mọi người đều đến tiễn hắn.
Hắn mở miệng nói:
- Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, tuyệt đối đừng làm bừa, đợi ta quay lại!
- …
Cả đoàn người đều mang vẻ mặt ngưng đọng, ngươi cũng thật biết nói chuyện nhỉ.
- Trần Bì, bảo trọng!
Trương Đại Lực tiến lên trước, giang tay ôm chặt lấy hắn, một bộ dạng luyến tiếc không nỡ rời xa.
Trần Thư nói:
- Học trù nghệ cho cẩn thận, sau này còn nấu cho con chó của ta ăn!
- …
Trương Đại Lực giật giật khóe miệng, nói:
- Ngươi yên tâm đi, gần đây ta lại phải tham gia một cuộc thi, chắc chắn sẽ giành được quán quân!
- Trần Bì!
Tạ Tố Nam cũng không nỡ, nói:
- Huynh đệ tốt của ta, bảo trọng!
Những người còn lại lần lượt tiến lên, trao những cái ôm nồng nhiệt với Trần Thư.
Trần Thư từ cảm động chuyển dần thành bối rối, cảm thấy có chút không đúng lắm.
- Các người đều đang đoạt xá đấy à?
- Lời này là thế nào hả?
A Lương tiến lên, ôm Trần Thư một cái thật chặt, nghiêm túc hỏi:
- Trần Bì, ta là huynh đệ tốt nhất của ngươi phải không?
- Chắc chắn rồi!
- Vậy thì giúp ta kí một chữ đi!
A Lương lấy một phần văn kiện ra rồi nói:
- Đây là số tiền bảo hiểm có định mức cao nhất, người thụ hưởng là ta, ngươi chỉ cần ký một chữ là xong!
- Mẹ nó chứ, ngươi đang nói cái gì vậy?
Vương Tuyệt nhíu lông mày, mở miệng nói:
- Ta mới là huynh đệ tốt nhất của Trần Thư!
- Nào, sổ bảo hiểm đều đã chuẩn bị xong hết rồi!
Cả đoàn người đột nhiên cãi lộn ỏm tỏi cả lên, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng, hoàn toàn không để ý đến Trần Thư ở bên cạnh.
- Mẹ nó…
Trần Thư giật giật khóe miệng , mỗi người đều muốn trở thành huynh đệ tốt nhất của hắn hết đúng không?
- Đủ rồi!
Trần Thư trực tiếp ngăn cản hành động của mọi người lại, hắn nói:
- Tội phạm ca của các người đây không thể xảy ra chuyện gì được đâu, bảo hiểm cái con khỉ!
Nói xong, hắn trực tiếp quay người rời đi, chuẩn bị lên xe của Liễu Phong.
- Cúi chào!
- ...
Trương Đại Lực nói lớn, năm người đồng nhất cúi chào rụp một cái.
Mà Trần Thư thì loạng choạng, xém chút thì đã té ngã rồi.
- Bảo trọng!
Trong mắt mọi người có chút hồi tưởng, ai bảo Trần Thư trước đó thường xuyên bốc phét với bọn họ rằng hắn đi làm nhiệm vụ săn giết một tên Ngự Thú Sư Vương Cấp chứ? Tất nhiên là bọn họ phải chuẩn bị hậu sự cho Trần Thư rồi…
- Trần Bì, bạn của ngươi tốt đấy!
Liễu Phong lái xe, khoé miệng thoáng mang chút ý cười.
- Đúng là tốt thật, ngày ngày chỉ nghĩ cách tiễn ta đi thôi…
Trần Thư lắc lắc đầu, sau đó liền đổi chủ đề:
- Lão sư, thời gian của chúng ta có hạn, không thể trực tiếp dùng Khế Ước Linh để bay sao?
Có một cơ hội để ra vẻ như vậy, tất nhiên hắn không muốn để vụt mất rồi.
- Rêu rao quá có thể sẽ khiến người trong nước để ý đến chúng ta, âm thầm một chút thì tốt hơn!
Dựa theo kế hoạch Liễu Phong đã chuẩn bị từ trước, đầu tiên là lái xe đến miền Nam của Hoa Quốc trước rồi mới sử dụng Khế Ước Linh bay thẳng về phía nam, trực tiếp đi đến địa điểm.
Trần Thư mở miệng nói:
- Lão sư, có tình báo cụ thể gì không? Rốt cuộc là người nào dám kiêu căng như thế chứ?
- Chắc chắn là một tổ chức, một người thì không thể nào dám khiêu khích các cường quốc được cả!
Liễu Phong vừa lái xe, vừa nói:
- Xác suất cao là tổ chức tội phạm quốc tế đấy.
Trần Thư lại hỏi:
- Ám Dạ sao?
- Chắc không phải đâu.
Liễu Phong giải thích:
- Trên thế giới cũng không phải chỉ có một tổ chức, huống hồ Ám Dạ là thuộc tổ chức ám sát, chủ yếu là vì kiếm tiền, không thể nào đi khiêu khích các nước khác được.
Trần Thư lại nói tiếp:
- Không ngờ các quốc gia trên thế giới lại loạn như thế? Khiến cho ta có hơi hưng phấn rồi đấy!
- …
Liễu Phong giật giật khóe miệng, bên khóe mắt cũng co rút, chỉ thấy trên mặt Trần Thư lại hiện lên điệu cười của tội phạm.
- Ngươi tìm được đại bản doanh rồi chứ?
Những người khác thì tránh nơi hỗn loạn càng xa càng tốt, còn Trần Thư ngược lại cứ như được trở về nhà vậy….
- Lão sư, thế giới vẫn luôn hỗn loạn vậy sao?
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Không có thế lực lớn nào có thể làm dịu nó à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận