Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 421: Đây là logic tội phạm gì?

Bởi vì cứ điểm là thành lập trên một ngọn núi, toàn bộ người đều có thể nhìn thấy tình huống phía trước.
Bọn họ, thấy một màn cả đời khó quên!
Dưới ánh trăng, một con Lôi Điểu màu lam phe phẩy hai cánh, đang bay tới cứ điểm.
Mà trên lưng chim đang có ba người mặc đồng phục bệnh nhân tâm thần, đeo mặt nạ phòng độc, đón gió mà đến.
Cách ăn mặc không hợp với lẽ thường này khiến mọi người suýt chút nữa thì đái ra quần.
Khiến người ta kinh hãi nhất là hung thú vô cùng vô tận hội tụ cùng một chỗ, giống như hải dương trên mặt cỏ.
Chúng ngửa mặt lên trời rít gào, đinh tai nhức óc, khiến người ta không nhịn được mà tâm thần run rẩy.
Đây là tiết mục loại hình gì thế?
Bệnh nhân tâm thần đại chiến hung thú?
- Cái này…
Vô số người há to miệng, trong nhất thời không nói được gì.
Lúc này ngôn ngữ lộ ra rất yếu ớt, thật sự không thể biểu đạt được sự rung động trong lòng bọn họ.
- Mẹ kiếp! Hung thú quả nhiên là vì truy sát các ngươi.
Thần sắc Thẩm Vô Song vô cùng khiếp sợ, khi nhìn thấy đồng phục bệnh nhân tâm thần, hắn đã hiểu tất cả.
- Nam Giang Hãn Phỉ… Lại là hắn…
Có người cũng nhận ra, không ngừng lẩm bẩm, giống như bị động kinh.
- Tiểu tử này…
Khóe miệng Diệp Thanh giật giật, không rõ vì sao một học sinh cấp ba lại có thể dẫn tới sự đuổi giết của toàn bộ hung thú trong không gian.
Cái này không phù hợp với logic.
Khi cứ điểm Trấn Linh Quân vẫn đang trầm mặc.
Vốn tưởng rằng Lôi Điểu biến dị sẽ trở lại cứ điểm, nhưng đúng vào lúc này, nó không ngờ lại đột nhiên chuyển hướng, vòng qua cứ điểm.
Vô số hung thú rít gào, cho dù là e ngại cứ điểm trước mắt, nhưng bị bức bởi mệnh lệnh của quân vương, chỉ có thể liều mạng đuổi giết đám người Trần Thư.
Cứ như vậy, đàn hung thú và đám người Trần Thư chơi trò chơi đuổi bắt lòng vòng.
- Ngươi có phải có bệnh không…
Thần sắc Thẩm Vô Song đờ đẫn, có cứ điểm không trở về, lại muốn giở trò gì thế.
Muốn khoe khoang ngươi dẫn theo tiểu đệ hung thú nhiều không đếm được về à?
Đám người Diệp Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại.
Thần sắc hắn khẽ động, gấu chó to lớn bên cạnh giậm chân một cái, đi tới ngoài cứ điểm.
Một tiếng rít gào vô cùng khủng bố vang lên, đại lượng hung thú miệng mũi xuất huyết, trong nháy mắt đã mất đi ý thức, chết ngất ngay tại chỗ.
Vốn chỉ là một kỹ năng khống chế, nhưng cấp bậc của hai bên chênh lệch quá lớn, trực tiếp diệt sát chúng.
- Mẹ kiếp, Diệp lão đầu, đừng xuất thủ.
Thần sắc cả kinh, lập tức kinh hô:
- Xong rồi, xong rồi, thi đại học không có điểm rồi.
Hắn vốn là muốn dựa vào lực chấn nhiếp của cứ điểm để bức lui hung thú, cái này cũng không tính là phạm quy.
Nhưng hiện tại giám khảo xuất thủ, không phải trực tiếp bị trừ điểm sao. . .
Thẩm Vô Song không ngờ ba người không trở lại là vì điều này.
Hắn chân Băng Loan, cao giọng hô:
- Thi đại học đã kết thúc rồi, mau con mẹ nó trở về đi.
Trần Thư hơi ngẩn ra, lập tức dẫn theo Lôi Điểu biến dị trở về cứ điểm.
Lúc này ba Ngự Thú Sư cấp Hoàng Kim xuất thủ, trong nháy mắt đã diệt sát hơn một ngàn con hung thú, đàn hung thú vô cùng vô tận lập tức bị đẩy lui.
Một lúc sau, cứ điểm của Trấn Linh Quân cuối cùng cũng bình ổn trở lại.
Trần Thư thở phào, mở miệng hỏi:
- Sao lại kết thúc? Không phải chưa tới thời gian à?
- Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi à?
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, ngươi con mẹ nó là thật sự không biết chút gì sao.
- Dị không gian đã bạo động, chỉ có thể kết thúc trước.
Ba vị quan chủ khảo xông tới, nhìn chằm chằm Trần Thư.
Cuối cùng cũng tìm được tên đầu sỏ!
- Sao thế? Ta có làm gì đâu?
Trần Thư nói với vẻ vô tội, chỉ thấy ánh mắt của mấy nghìn người toàn bộ đều nhìn lại, thần sắc đờ đẫn.
Một học sinh cấp ba, không ngờ khiến cả dị không gian bạo động, phải kết thúc thi đại học trước.
Loại tình huống này chưa từng xuất hiện trong lịch sử Hoa Quốc.
- Đỗ Minh, nói một chút xem là tình huống gì.
Diệp Thanh không truy hỏi Trần Thư, theo hiểu biết của hắn, không thể từ trong miệng Trần Thư moi ra lời gì hay.
Không chừng ba Ngự Thú Sư hoàng kim cũng bị hắn lừa.
- Các đại lão, tự các ngươi xem đi, hiện tại đầu óc ta cũng có chút đờ đẫn rồi.
Đỗ Minh ngửa đầu nhìn trời, ném ra giám khảo chứng, trong nhất thời mãi lâu sau vẫn không nói gì.
Mấy ngày giám thị ngắn ngủi, hắn lại cần dùng cả đời để chữa thương.
Diệp Thanh tiếp nhận giám khảo chứng, cất đi, không có thiết bị tất nhiên không thể quan sát ngay tại chỗ.
Huống chi đây là thuộc về cuộc thi cá nhân, không thể công khai.
Ba vị quan chủ khảo nhìn nhau, trực tiếp tuyên bố thi đại học môn thực chiến chính thức kết thúc!
Phần thưởng đạt được, kỹ năng thương tổn của Nguyên Tố Thú tăng thêm 5%!’
Phần thưởng đạt được, toàn thuộc tính của hai Khế Ước Linh thêm 7%!’
Thi đại học kết thúc, hai mục chọn hệ thống của Trần Thư trực tiếp được kết toán.
Một cái là vừa rồi đào xuất sinh thiên, cái còn lại thì là săn bắn hung thú lĩnh chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận