Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 740: Xong rồi, ngươi sắp tiêu đời rồi (2)

- Ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!
Sắc mặt Vũ lạnh nhạt, Băng Điểu vẫn luôn bay với tốc độ cực hạn, sức chịu đựng không thể tiêu hao được Khế Ước Linh của hắn ta.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy. Vẻ mặt Liễu Phong bình tĩnh, nhưng Băng Điểu đã thè cả lưỡi ra, bộ dáng như sắp bị ép khô.
Hí!
Ánh mắt nó u oán nhìn về phía chủ nhân của mình, hóa ra không phải ngươi đang bay à?
Nhưng vào lúc này, sắc mặt Liễu Phong hơi biến, lấy ra điện thoại của mình.
Khóe miệng hắn ta có ý cười nhạt, vỗ vỗ Băng Điểu, dường như đang truyền đạt mệnh lệnh gì đó.
Ngay vào lúc này, thân thể Băng Điểu run lên, trực tiếp dừng phi hành lại.
Đồng thời bắt đầu không ngừng run rẩy, chỉ còn thiếu sùi bọt mép ra…
- Hả? Không được à?
Đại Chủ Giáo Vũ chớp chớp mắt, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cứ tiếp tục đuổi theo như vậy thì e rằng sẽ đến Hoa Hạ cảnh nội mất.
Nhưng ngay vào lúc hắn ta đến gần Liễu Phong thì con côn trùng trên vai đột nhiên đung đưa xúc tu.
Trong chốc lát, xung quanh hắn ta đột nhiên xuất hiện hàn băng ngưng tụ lại, vọt đến bốn phương tám hướng xung quanh hắn ta với tốc độ cực hạn, giống như muốn đóng băng ở đây.
- Hả? Viện quân đến?
Sắc mặt đại giáo chủ hơi biến, triệu hoán ra một Khế Ước Linh khác.
Một Tử Sắc Tê Ngưu lập tức xuất hiện trên đầu lòng, hai mắt bốc lên ánh sáng tím.
Ò!
Trong chốc lát, ngọn lửa màu tím tràn ngập bầu trời, đánh vào hàn băng đang hiện ra.
Rầm rầm rầm!
Kỹ năng hai bên không ngừng chiến đấu, cuối cùng gần như là đồng thời tiêu tán, có thể thấy là lực lượng ngang nhau.
- Quả nhiên là có Vương Cấp!
Xa xa có một Phi Cầm toàn thân tỏa ra khí lạnh đang bay nhanh đến, đi tới đâu để lại sương giá đến đấy.
Một cỗ hàn ý đánh tới, đến cả Liễu Phong cũng không nhịn được mà run lên.
- Thiên Băng Phượng Vương?
Liễu Phong nở nụ cười, thật không ngờ tổng đốc tỉnh Nam Thương lại tới trước.
Trên lưng Phượng Vương có một nam tử sắc mặt lạnh lùng, hắn ta liếc mắt nhìn Liễu Phong một cái, tự hỏi:
- Cái gì? Lão Liễu, không phải nói chân ngươi bị chặt đứt rồi sao?
- …
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, nói:
- Ai nói?
- Lão Tần gọi điện thoại nói với ta, ta mà không tới thì ngươi sẽ bị đánh chết.
- …
- Thôi, giải quyết hắn ta trước!
Tổng đốc tỉnh Nam Thương không tiếp tục chần chừ nữa mà đưa mắt nhìn về phía Đại chủ giáo ở phía trước.
- Giải quyết ta?
Vũ cười lạnh, hai bên đều là Vương Cấp, hắn ta không hề sợ chút nào.
Đến cấp bậc này rồi, cơ bản không tồn tại chênh lệch thiên phú gì, có thể tu luyện tới Vương Cấp thì năm đó đều là thiên tài đứng đầu.
- Để cho ta thử xem sức mạnh của cường giả Hoa Quốc!
Thần sắc Vũ lạnh lùng, triệu hoán ra hai Khế Ước Linh khác.
Bây giờ Giáo Hội đang rút lại, hắn ta cần phải tranh thủ thời gian cho mình, ít nhất là phải mang theo tài phú trên hòn đảo rời đi.
Tổng đốc Nam Thương cũng không yếu thế, gọi ra toàn bộ Khế Ước Linh.
Mười Vương Cấp Khế Ước Linh đối đầu nhìn nhau, khí thế hai bên cao ngất trời, trong mắt ngập tràn chiến ý.
Ngay vào lúc này, Liễu Phong yên lặng lấy điện thoại ra, gọi cho Trần Thư.
- Trần Bì, mau tới đây, có đại chiến để xem!
- …
Hai tên Vương Cấp đều quay đầu nhìn lại, ngươi có thể đừng nhàn rỗi như vậy không?
- Thật sao? Ta đến đây! Ngươi mở video ra! Ta muốn chỉ điểm tại hiện trường!
- …
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, mẹ nó ngươi chỉ là một Hắc Thiết Cấp mà đòi chỉ điểm cái rắm!
Nhưng hắn ta vẫn kết nối video với Trần Thư, chuẩn bị hai thầy trò cùng xem đại chiến.
Tổng đốc Nam Thương nhìn sang, mở miệng nói:
- Ta nói này lão Liễu, hai ngươi có phải bị bệnh không…
Nhưng mà vừa nói xong, Thiên Băng Phượng Vương đã lập tức phóng ra kỹ năng, trực tiếp đánh đối phương một cái trở tay không kịp.
- Á? Người đại quốc đều không biết xấu hổ như vậy sao?
Sắc mặt Vũ giật mình, nổi giận mắng.
Bạch Sắc Cự Long tuy tránh được kỹ năng nhưng một cái lợi trảo vẫn bị đóng băng lại.
Tổng đốc Nam Thương cười lạnh nói:
- Với đám tội phạm các ngươi thì giảng đạo lý cái rắm!
Một giây sau, hai tên Vương Cấp Ngự Thú Sư đều triển khai đại chiến kinh thiên động địa!
Liễu Phong thì đứng ở xa quan sát, hắn ta chưa đột phá Vương Cấp, muốn xen tay vào cũng không được.

- Đây là tín hiệu gì vậy? Còn không có hình ảnh?
Trần Thư cầm điện thoại trong tay, không ngừng chờ đợi.
- Bỏ đi, trước sắp xếp lại bảo vật đã!
Trần Thư ngồi trên đầu Slime, trong tay hắn cầm hòn đá màu đen nhặt được trong nhà kho của phòng đấu giá.
- A, mùi vị rất quen!
Hắn cẩn thận ngửi ngửi, vẻ mặt hưởng thụ, lẩm bẩm:
- Đúng là một chân bảo Hắc Thiết Cấp…
Tuy rằng giá thị trưởng chỉ có một trăm triệu nhưng hai ba trăm triệu cũng chưa chắc có thể lấy được vì nó thật sự quá khan hiếm.
- Đáng tiếc là không gia tăng thuộc tính gì, trở về phải điều tra thêm!
Trần Thư thận trọng cất đồ tốt đi, lại bắt đầu kiểm kê bên trong túi phân còn lại bao nhiêu dược liệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận