Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 742: Sự giày vò liên tiếp của tội phạm Nam Giang

Hí!
Ngay trong khoảnh khắc, Hồng Điểu dưới chân Tần Thiên kêu lên một tiếng, một cỗ lực lượng vô hình ập đến.
Kỹ năng của Tử Sắc Tê Ngưu lại bị đối phương cưỡng chế cắt ngang!
- Huyết mạch của Trọng Minh Điểu sao?
Đại Chủ Giáo khẽ giật mình, lòng hắn ta dần chìm xuống.
Hiển nhiên, cũng không thể khinh thường thực lực của Tần Thiên được!
Mười Vương Cấp Khế Ước Linh nhích lại gần nhau, khí thế ngập trời.
Ngay vào lúc này, giọng nói vô sỉ của Trần Thư lại truyền đến:
- Sẽ không có người muốn chạy cũng không chạy được chứ? Không thể nào, không thể nào?
- …
Tần Thiên ngơ ngẩn một lúc, mắt liền trông thấy Trần Thư trong video, quả nhiên là tên tiểu tử đó…
- Mẹ nó!
Đại Giáo Chủ vốn vẫn còn chút hoang mang, lúc này vừa nghe thấy lời nói của Trần Thư thì tâm trạng đã bùng nổ rồi.
Trong nháy mắt, tổng đốc Nam Thương chớp lấy thời cơ mà chủ động tấn công!
Rầm rầm rầm!
Ba vị Ngự Thú Sư Vương Cấp mở ra một trận đại chiến! Trận đấu mới bắt đầu mà Đại Giáo Chủ đã hoàn toàn bị áp chế rồi.
Trạng thái của hắn ta vốn đã tuột dốc, lại lấy một địch hai, cộng thêm debuff của tội phạm Nam Giang, hắn ta đã hoàn toàn bị hạ gục.
- Đại Giáo Chủ mà chỉ thế thôi? Có thế này thôi à?
- Cái việc cỏn con này còn không làm, ngươi còn chờ gì nữa?
- …
Lực chiến đấu của Đại Giáo Chủ lại lần nữa xuống cấp, trong thời khắc nguy hiểm, nếu lại tiếp tục giảm xuống nữa, rất có thể hắn ta sẽ ngã xuống ngay lập tức…
- Ta nói ngươi, đây… xẹt… xẹt…
Liễu Phong sững sờ, chỉ nhìn thân ảnh của Trần Thư thoáng chốc đã biến mất tăm.

- Chết tiết, hết pin rồi?
Trần Thư trợn tròn mắt, xem đi xem lại điện thoại trên tay, lẩm bẩm:
- Chết tiệt, công nghệ cao này mà cũng hết pin à?
Đây không phải điện thoại của hắn mà là của Liễn Phong đưa cho, một thiết bị đặc chế có thể liên lạc với người chỉ định dù ở bất cứ nơi đâu.
- Xong rồi, không có sự giúp đỡ của mình, chắc họ đánh không nổi quá!
Trần Thư lắc đầu, chỉ cảm thấy có chút không cam lòng. Hắn cho Slime uống chút Phi Hành Dược Tề, chuẩn bị nhanh chóng tiến lên địa điểm.
Không có lệnh của chỉ huy, làm sao giành được thắng lợi chứ?

Sau nửa ngày, cuối cùng Trần Thư cũng đã tới gần vị trí của Liễu Phong và những người khác. May mà trước đây hắn có lưu lại đường đi, nếu không thì xác định là bị lạc trong hải vực rồi.
Lúc này, chỉ thấy Liễu Phong đang chán chường nằm trên lưng Băng Điểu.
- Ô? Liễu lão sư, sao chỉ có mình ngươi vậy?
Trần Thư ngồi trên Slime, tiến lại gần, đồng thời ôm lấy cổ Husky đang bay tới, bí mật thu Truyền Tống Dược Tề trong miệng nó lại.
- Tổng đốc và Hiệu Trưởng không lẽ…
Trần Thư ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ bi thương mà nói:
- Chết cả rồi?
- ?
Liễu Phong trực tiếp gõ lên đầu hắn một cái rồi nói:
- Ngươi bị khùng hả? Hai đánh một sao mà thua được?
- Thế người đâu?
- Hai người họ đang đi truy sát tên Đại Giáo chủ kia kìa!
Liễu Phong lên tiếng giải thích:
- Còn ta phụ trách đợi ngươi trở lại, ngộ nhỡ ngươi không tìm ra được vị trí mà gấp gáp ném bom đi thì ai chịu trách nhiệm?
- Ta là loại người đó sao?
Trần Thư giang hai tay, nhún vai, vẻ mặt vô tội.
Liễu Phong lại nói:
- Bớt lại đi, có phải ngươi lại ném bom rồi không hả?
- Đâu có đâu, ta chỉ đi chúc phúc thôi…
- …
Trần Thư không giải thích nữa, liền nói:
- Hai đánh một còn để hắn chạy thoát? Quả nhiên không có sự trợ giúp của ta, mấy người thật chẳng được việc!
- Thôi đi nào!
Liễu Phong nói tiếp:
- Ngự Thú Sư Vương Cấp dễ dàng bị giết thế thì thật không xứng danh là sức mạnh hàng đầu nhân loại rồi!
Ngay lúc đó, xa xa hiện ra bóng dáng của hai người Tần Thiên.
Chớp mắt, hai người họ đã tới gần.
- Tần Ca, thế nào rồi?
- Để hắn thoát rồi…
Tần Thiên lắc đầu nói:
- Nhưng bọn ta cũng đã giết chết một con Khế Ước Linh của hắn, không thiệt!
Hắn ta chỉ chỉ vào xác của con Tử Sắc Tê Ngưu trên lưng của Thiên Băng Phụng Vương.
Liễu Phong hỏi:
- Hai người không lên đảo sao?
- Nhìn qua chút, căn bản là người của Giáo Hội đã đều li tán cả rồi!
Tổng Đốc Nam Thương bình tĩnh nói:
- Bọn ta dọn dẹp xong tàn dư liền quay trở lại đây!
- Hai người cùng đi chứ?
Trần Thư lắc đầu nói:
- Bây giờ không được, lần sau cứ để ta chỉ huy… ưm… ưm…
Liễu Phong lập tức bịt miệng Trần Thư lại. Ngươi đúng là không biết sợ là gì mà!
- Tên nhóc này?
Hai người Tần Thiên nhìn nhau một cái rồi lắc đầu cười.
……
Lúc đó, trên một hòn đảo nhỏ vô danh đang tập trung rất đông người. Đó chính là những người Giáo Hội đã bỏ trốn, vẻ mặt của họ mỗi người một khác, hình như đang chờ đợi điều gì đó.
- Ồ? Đến rồi!
Vương Giáo Chủ nhìn về phía xa, tâm trạng của hắn ta vô cùng phức tạp, tựa như sắp phải đối mặt với chuyện gì to tát lắm vậy.
Một con Bạch Sắc Cự Long xuất hiện, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt mọi người.
- Bái kiến Đại Giáo Chủ!
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, ánh mắt ngập tràn sự tôn kính.
- Đại Giáo Chủ, ngài không sao chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận