Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1000: Cùng là Bạch Ngân, thế nhưng vẫn có khoảng cách (2)

Thế nhưng suy nghĩ của bọn hắn vừa nảy lên thì một đạo âm thanh vỡ tan giòn giã vang lên từ phía trên.
- Gâu gâu oẳng!
Một con Bạch Ngân Khế Ước Linh kêu rên một tiếng, đầu nó thế mà lại bị đánh đến nát bấy, trong nháy mắt đã bị trọng thương.
Ngự Thú Sư trốn trong miệng Khế Ước Linh thoáng chốc đã bại lộ ra ngoài.
- Sao có thể chứ?
Ý nghĩ của hắn ra vừa mới xuất hiện thì một đạo lực lượng kinh khủng đã đánh tới, trực tiếp bổ hắn ta thành gạch men.
Một người khác nhìn thấy một màn như vậy thì thần sắc chấn động kịch liệt. Hắn ta vội vã điều khiển Khế Ước Linh rời đi lánh nạn.
Nhưng hắn ta còn chưa chạy được bao xa thì Thỏ Không Gian đã thuấn di tới gần.
Ầm!
Lại một hiệu quả Cưỡng Chế Tan Nát được phát động, cũng đập tan nơi này giống như vậy.
Chỉ thấy một con thỏ mập xuất hiện, ôm củ cà rốt bên người để lộ ra uy phong lẫm liệt.
- Có lẽ vẫn còn có kẻ địch!
Trần Thư cũng không hề buông lỏng cảnh giác, hắn vẫn nhớ rõ người nổ súng lúc trước.
- Òm ọp! Òm ọp!
Tiểu Hoàng bắt đầu tìm kiếm kẻ địch cứ tựa như là đi tuần tra vậy.
Ngay lúc này, trong mắt Trần Thư lại một lần nữa xuất hiện một bóng dáng tỏa ra hồng quang khắp người.
Ở trên một gốc cây đại thụ cách đó cả ngàn mét.
- Thất bại rồi ư?
Một tên nam tử cầm súng bắn tỉa trên tay, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, không hề vì đồng đội tử vong mà xuất hiện một chút biến hóa trong tâm tình nào.
Hắn thận trọng thu thập súng ngắm lại, quay người liền rời đi nơi đây, không hề do dự lấy dù chỉ là một chút.
- Hiển nhiên là đã mặc áo chống đạn rồi, lần sau lại giết ngươi!
Hắn lắc đầu, đáng tiếc tổ chức bảo hắn nhất định phải giữ lại cái đầu của Trần Thư, bằng không hắn đã sớm nả một súng bể đầu Trần Thư rồi.
Nam tử nhảy lên một cái, đáp xuống dưới gốc cây đại thụ.
Kết quả lại trực tiếp nhảy vào bên trong một túi phân…
Mười phút đồng hồ sau.
- Cẩn thận một chút, phía trước không có động tĩnh gì cả!
Ba tên nam tử mang theo băng tay màu vàng cẩn thận từng li từng tí mà áp sát tới gần, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu như quá xúc động, chẳng những không cứu được người mà thậm chí bản thân cũng sẽ xuất hiện nguy cơ.
- Trần Thư sẽ không tử trận đấy chứ?
Một tên Ngự Long Vệ nhíu mày, trong mắt có chút bất an. Nếu như quán quân toàn quốc chết ở thành phố Nam Giang, hậu quả kéo theo là bọn hắn cũng đều sẽ bị xử phạt.
- Không biết nữa!
Một người trong đó thở dài rồi nói:
- Thiên phú cường đại, nhưng dù sao thì cũng còn quá trẻ tuổi!
- Không cần suy nghĩ nhiều, hắn tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!
Lại một tên Ngự Long Vệ khác nói, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Hai người quay đầu lại nhìn hắn ta, trong mắt cũng có hơi không hiểu ra sao mà nói:
- Vương ca, sao ngươi chắc chắn vậy hả?
Đó chính là Vương Hiên Dương lúc trước bị Trần Thư dây dưa không dứt, ngày nào cũng lẩm bẩm đòi hắn ta trả tiền.
- Hắn thật sự không đơn giản đâu!
Vương Hiên Dương giật giật khóe miệng, nhớ tới chuyện năm đó, ngay cả Ngự Long Vệ mà Trần Thư cũng dám dây dưa, ngươi nói xem đây là người thường hay sao chứ?
Ba người từng bước tới gần vị trí chiến đấu.
- Chết hết rồi sao?
Thân thể ba người chấn động. Bọn họ nhìn thi thể của chín con Bạch Ngân Khế Ước Linh, trong thoáng chốc liền ngây ngẩn cả người.
Đúng lúc này, một tiếng cười tà ác bỗng truyền đến.
- Chạy! Vật nhỏ, chạy mau! Khà khà khà…
Vẻ mặt của Vương Hiên Dương dần dần trở nên vô cùng cổ quái, hắn ta lại nghe thấy thanh âm quen thuộc kia.
Hai người khác cũng tựa như là gặp phải đại địch, bọn họ triệu hoán Khế Ước Linh, còn cho rằng tội phạm sắp xuất hiện rồi!
- Không cần khẩn trương đâu, là Trần Thư…
Vương Hiên Dương mở miệng nói, trong mắt đã hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Quả nhiên, ngươi có thể vĩnh viễn tin tưởng tội phạm Nam Giang!
- Trần Thư?
Hai người trừng lớn hai mắt, trong lúc nhất thời cũng không phản ứng lại kịp.
Lúc này, dưới màn đêm, chỉ thấy một người vấy đầy vết máu khắp toàn thân chạy đến, trong mắt cũng hiện lên chút sợ hãi.
- Nhanh chạy đi!
Mà ở phía sau hắn đang có một người đạp chân lên trên một viên cầu màu vàng, khí thế hết sức bưu hãn.
Vương Hiên Dương vội vã mở miệng ngăn cản hắn:
- Trần Thư, tội phạm cũng phải có nhân quyền!
Trần Thư mở miệng nói:
- Hắn là người của tổ chức Ám Dạ!
- Vậy thì không sao!
- ?
Khóe miệng nam tử giật giật, trong mắt đã loáng thoáng hiện lên chút tuyệt vọng.
Mặc dù hắn là sát thủ vương bải do tổ chức Ám Dạ huấn luyện ra, có thể che giấu sát ý của bản thân một cách hoàn mỹ. Thế nhưng chung quy lại thì hắn cũng chỉ là người thường, đã bị Trần Thư tra tấn đủ lắm rồi.
Cuối cùng, Trần Thư giữ lại một mạng cho hắn, để cho quan phương thẩm tra một chút tin tức.
- A? Là ngươi!
Trần Thư lập tức nhận ra Vương Hiên Dương ngay, khóe miệng hắn không nhịn được mà giương lên.
- Nụ cười gì thế này hả?
Vương Hiên Dương nhảy lùi ra sau theo chiến thuật, kéo giãn khoảng cách với hắn.
Hai tên Ngự Long Vệ khác thì lại không biết về chuyện của hai người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận