Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1182: Xin lỗi, ta không chỉ là một tên tội phạm (2)

Nếu không thì một Bạch Ngân Cấp dù có nghịch thiên đến đâu cũng khó có khả năng săn được Bạch Ngân Quân Vương, huống chi bên cạnh Quân Vương còn có vô số tiểu đệ hung thú.
- Hai vấn đề?
Trần Thư mỉm cười, nói:
- Coi như ta tặng ngươi, ta chống hiến lớn như vậy, được Truyền Kỳ che chở không phải là bình thường sao?
- Còn tại sao lại bắt được thành công thì đương nhiên là bật tí hack rồi!
Hắn nghĩ đến bình Tử Vong Dược Tề lúc trước, trực tiếp làm nó bị thương nặng, nếu không thì hắn thật sự không bắt nổi một con Bạch Ngân Quân Vương.
- Bật hack?
Vẻ mặt Hưu nghi ngờ, mặt mũi tràn đầy sửng sốt, đây cũng không phải trò chơi, chỗ nào có hack?
- Có nói thì người phàm như ngươi cũng không hiểu!
Trần Thư nhún vai, nói:
- Vấn đề của ta đã xong. Lão sư, ngươi hỏi đi!
Liễu Phong gật đầu, hỏi:
- Quan hệ của Giáo Thế Cứu Hội với gia tộc Knull là gì?
- …
Hưu không vội trả lời mà sờ Ô Nha trên vai. Ô Nha thả ra một kỹ năng điều tra, xác nhận xung quanh không có thiết bị khoa học kỹ thuật gì thì mới yên lòng, nói:
- Ta là tộc trưởng, còn là Đại Chủ Giáo của Giáo Hội, các ngươi còn không biết là quan hệ gì ư?
Trong mắt hắn ta đầy vẻ đùa cợt nhưng không lo lắng gia tộc sẽ xảy ra chuyện.
Hiện giờ mọi người không có bằng chứng, Liên minh Tự Do cũng không thể vô duyên vô cớ từ bỏ một gia tộc Vương Cấp.
- Thật ra là quan hệ gì không quan trọng.
Trần thư lắc đầu, nói:
- Mặc kệ cho gia tộc Knull hay Cứu Thế Giáo Hội thì kết quả đều như vậy, đều phải ăn đạn hạt nhân.
- …
Khóe miệng Hưu giật giật, sau đó lại hỏi:
- Vấn đề thứ hai của ta!
- Vì sao ngươi lại từ chối Giáo Hội?
Hắn ta thực sự nghĩ mãi không ra, theo lý màn nói thì Trần Thư không có lý do gì để từ chối cả.
Một bên là Giáo Hoàng trên vạn người, thậm chí còn có thể ra lệnh cho Vương cấp, hơn nữa có thể hưởng thụ tài nguyên gần như vô hạn.
Một bên khác là làm thiên tài trong một đại quốc, cho dù xuất sắc thế nào thì vẫn chỉ là một tiểu bối mà thôi, hơn nữa tất cả tài nguyên đều phải tự mình kiếm được.
So sánh cả hai thì e rằng cho dù là ai cũng sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.
- Điều kiện của ngươi đúng là khiến người ta rung động…
Trần Thư mỉm cười, nói:
- Nhưng thứ lỗi, ta không chỉ là một tên tội phạm!
- Hả? Cái gì?
- Đầu tiên, ta là Trần Thư của thành phố Nam Giang, là học sinh ưu tú nhất của giáo sư Liễu Phong, là niềm kiêu ngạo của Hoa Hạ học phủ, là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Hoa Quốc!
Trần Thư nhìn Hưu, mặt mũi đầy vẻ nghiêm túc.
- Sau đó, ta mới là tội phạm!
- …
Hưu im lặng không nói nên lời, chỉ kinh ngạc nhìn Trần Thư.
Một lúc sau, hắn ta mới thở dài mà nói:
- Là Giáo Hội nhìn nhầm ngươi ư? Cái giá phải trả đúng là lớn thật…
- Các ngươi có thể nhìn rõ Trần Thư ta sao?
Trần Thư nhếch miệng, nghĩ đến lời Tần Thiên từng nói trước đây thì mở miệng nói:
- Ta không giống các ngươi! Ta có quy tắc, có giới hạn, có nhân tính…
- Đủ rồi!
Khóe miệng Hưu giật giật, đã hơi không nghe nổi nữa, trước khi chết vẫn còn bị sỉ nhục sao?
Hắn ta lại nhìn Trần Thư và Liễu Phong, nói:
- Ta còn một thỉnh cầu cuối cùng!
- Hả? Cái gì?
- Cho ta chết một cách thống khoái…
Hưu thu hồi hai Khế Ước Linh còn lại vào Ngự Thú Không Gian, không mong thi thể bọn nó còn phải chịu phá hoại.
- Được! Dù gì cũng là Vương Cấp Ngự Thú Sư, ta đồng ý yêu cầu này!
Trần Thư vỗ ngực, trực tiếp gật đầu đáp ứng.
- Cám ơn…
Hưu cười đầy tuyệt vọng, nhắm đôi mắt lại, đồng thời gian hai tay ra nghênh đón cái chết ập xuống.
Đúng lúc này, trên mặt hắn ta lại chợt xuất hiện một chất lỏng lành lạnh.
- Hả?
Hắn ta sửng sốt, lập tức thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Thư, trong tay hắn cầm một bình dược tề màu xám.
- Yên tâm, thống khoái lắm!
Trần Thư nhếch môi cười, đồng thời để cho Husky bên cạnh ném ra một hỏa cầu.
- Đừng, tro cốt của ta cũng sẽ không còn…
Hưu mở to hai mắt, ánh mắt lập tức sợ hãi co rụt lại.
Không ngờ con hàng này lại muốn dùng đạn hạt nhân tiễn hắn ta đi, đúng là mất trí rồi!
Nhưng thân thể Hưu lại bị từng cái bóng đen trói chặt lại, không tránh thoát được.
Hỏa cầu đã đánh tới, khi còn chưa đến gần thì nhiệt độ nóng bỏng đã thiêu đốt chất lỏng trên người hắn ta…
- Tạm biệt, Đại Chủ Giáo Hưu! Mong rằng địa ngục không có đạn hạt nhân…
Trần Thư phất tay, chui lại vào trong Không Gian Thông Đạo, trở về bên cạnh Liễu Phong và Ám Vương.
- Lại tạo ra một thành tựu mới trong đời, ta thật đỉnh! Ha ha…
Vẻ mặt Trần Thư phấn khởi, đôi mắt tràn ngập vui vẻ.
- …
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, tội phạm vẫn là tội phạm…
Nhưng hắn ta cũng không ngăn cản, ai báo đối phương là Cứu Thế Giáo Hội mà người người muốn đánh chứ?
Trần Thư nhìn vòng hào quang rực rỡ trước mắt, tinh thần lại càng hưng phấn hơn.
Mặc dù ném bom Hưu đã không còn sức phản kháng thì có hơi lãng phí nhưng Bạo Tạc Dược Tề đã không còn nhiều, không bằng trực tiếp dùng luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận