Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 975: Hắn đã cố gắng hết sức chống đỡ rồi (2)

Không bao lâu sau, Băng Hỏa Phong Bạo đã thúc ép Husky cùng với Thỏ Không Gian vào trong một góc.
Hỏa Diễm bay vụt đến khiến cho hai Khế Ước Linh cũng phải run cầm cập.
Tổng cộng có tám đạo Phong Bạo đang vây chặt mà bắn tới, dựa vào khoảng cách thuấn di của bọn chúng, bất luận có làm thế nào cũng đều tránh không thoát được.
- Sắp thua rồi ư?
Trong mắt mọi người đều có một tia thổn thức. Tội phạm Nam Giang trong lòng của bọn hắn quả thật là một đại từ vô địch.
- Không trách Trần Thư được, tổ hợp kỹ năng của Phương Tư quá biến thái rồi!
Có người lắc đầu thở dài, trong lòng ngược lại cũng không bất ngờ gì lắm.
Nếu chỉ nói về tính toàn diện thì thậm chí Băng Hỏa Phong Bạo cũng có thể được xưng là ngụy thần kỹ nữa đó.
Nhưng ngay lúc mọi người ở đây đều đang cảm thán, không ai chú ý đến một một qủa cầu to chừng mười mét đang lặng yên không tiếng động mà áp sát đến gần…
Khi nó đi tới gần ba con Khế Ước Linh thì thân thể đột nhiên bành trướng lên thành cả trăm mét.
Tiểu Hoàng tới rồi!
Ánh mắt của nó rất hứng khởi, trực tiếp triển khai kỹ năng Trùng Phong.
Bất kể là Phương Tư hay là Khế Ước Linh của nàng cũng đều hết sức chăm chú, không hề phát giác được nguy cơ đang đến gần.
- Trần Bì, kỹ năng của ta còn có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa, ngươi chống đỡ…
Rầm!
Phương Tư còn chưa nói hết lời thì thoáng chốc Băng Hỏa Phong Bạo đang xuất hiện tiếng vang động, thậm chí còn đứng khựng lại tại chỗ.
Toàn bộ Băng Hỏa Phong Bạo phảng phất như thể đã mất cân bằng, trở nên lung lay sắp ngã.
Một cái chớp mắt tiếp theo, băng tuyết cùng với hỏa diễm đều tiêu tán hết cả!
- Hả?
Vẻ mặt của Phương Tư ngưng trọng lại, trong một thoáng là đã phát giác được trạng thái của ba Khế Ước Linh. Thế mà chúng lại bị thương rồi sao?
Nàng đưa mắt nhìn xuống phía dưới, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy một thân thể khổng lồ đang lăn lộn qua lại.
- Òm ọp! Òm ọp!
Thần tình của Tiểu Hoàng ngốc manh, lăn qua lăn lại nghiền ép lấy thân thể của ba con Khế Ước Linh, mượn Vô Địch Áp Áp Áp mà cưỡng ép chặn đứng kỹ năng lại.
Khóe miệng Phương Tư giật giật, nhìn bóng dáng của viên cầu lớn kia, thoáng chốc nàng đã đoán ra được.
Thần kỹ bị phá, Băng Hỏa Phong Bạo biến mất, đại thế của nàng đã mất rồi!
- Lực công kích của thứ đồ chơi này của ngươi lại mạnh mẽ như vậy sao?
Phương Tư giật giật khóe miệng. Bởi vì từ trước đến giờ biểu hiện của Tiểu Hoàng cũng không hè xuất sắc gì, dẫn đến nàng cho rằng đối phương chỉ là một con Khế Ước Linh phòng ngự thôi.
Dựa theo phán đoán của nàng, Tiểu Hoàng mà muốn tránh thoát, chí ít thì cũng phải mất cả năm phút đồng hồ.
Kết quả thế mà thứ đồ chơi này bạo lực như vậy?
- Phương Tư tỷ, xem ra ngươi thua rồi á!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, trong lòng cũng đã thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nếu như lại kéo dài thêm chút nữa, e rằng hắn thật sự sẽ phải cắn thuốc mất…
- Hừ! Ngươi cũng không có kỹ năng gì!
Phương Tư mở miệng nói. Lúc này Tiểu Hoàng chỉ trấn áp Xích Viêm Long lại, mà Băng Sương Long cùng với Bạch Sắc Phi Long vẫn còn sức lực để đánh một trận.
- Thật sao?
Trần Thư chỉ chỉ xuống phía dưới, chỉ thấy trên đầu Xích Viêm Long đã ngưng tụ một viên Thiên Hỏa Vẫn Thạch to chừng hai mươi mét.
- Xem như ta chưa nói gì!
Phương Tư giật giật khóe miệng, trực tiếp thu hồi ba con Khế Ước Linh của mình về lại Ngự Thú Không Gian.
Nàng đã lựa chọn chủ động nhận thua!
Toàn quốc dường như cũng yên tĩnh lại trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó lại là một trận tiếng hoan hô phô thiên cái địa.
Tội phạm Nam Giang đúng là không khiến người ta thất vọng. Hắn đã thành công giành được giải tổng quán quân toàn quốc rồi!
- Để chúng ta chúc mừng Trần Thư, thu được vị trí quán quân của Bạch Ngân Tổ!
Lúc này, vẻ mặt của người chủ trì đầy kích động, thoáng chốc đã đi tới phía trước đài tỷ thí, tuyên cáo kết quả trận đấu.
- Thế này mà cũng có thể thua được?
Trần Thanh Hải nhíu mày lại. Ngay cả hắn ta cũng cho rằng Phương Tư sẽ giành thắng lợi ấy chứ.
- Đáng tiếc.
Diệp Vũ lắc đầu, nói:
- Từ đầu đến cuối Phương Tư đều không muốn làm cho Khế Ước Linh của Trần Thư trọng thương.
- Lời nói này!
Liễu Phong nhếch miệng, nói:
- Trần Thư không bình thường sao
Trận tỷ thí của hai người thoạt nhìn thì tình hình chiến đấu quyết liệt, nhưng lại không hề xuất hiện bất kỳ nguy cơ nào, thậm chí khả năng bị trọng thương cũng khó có khả năng xảy ra nữa.
Dựa vào ánh mắt của ba người, tất nhiên liếc một cái là đã có thể nhìn ra được hai người đều không dồn toàn lực để đấu.
Lúc này, Phương Tư và Trần Thư đã đứng ở trên đài tỷ thí.
- Hỏi một vấn đề nhé!
Ánh mắt Phương Tư nhìn về phía hắn, một giây sau lại vội vàng nói:
- Xài rồi!
- ?
Trần Thư giật giật khóe miệng, sao lại tự hỏi tự trả lời thế kia?
- Thị lực của ngươi làm sao đấy hả? Sương mù ở bên dưới dày đặc như vậy mà ngươi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng được à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận