Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1009: Bởi vì cạnh tranh nội bộ (*) sẽ không có kết cục tốt

Trong mắt A Lương có chút lo lắng mà nói:
- Cấp ác mộng thì có nguy hiểm quá hay không?
- Không có việc gì, thoải mái nắm trong tay thôi!
Trần Thư xua tay. Tuy hắn đánh không lại Ngự Thú Sư Hoàng Kim Cấp, nhưng vẫn có thể đánh thắng mấy hung thú Hoàng Kim Cấp bình thường được.
Ngoài ra còn có cả tốc độ biến thái của Lôi Điểu của Tiểu Tinh nữa, không cần phải lo lắng quá nhiều về mối nguy hiểm đe dọa mạng sống.
Bốn người bọn họ bắt đầu thảo luận về kế hoạch cho học kỳ mới, thậm chí thỉnh thoảng còn cười hơ hớ đầy quái dị, khiến cho người ngoài cũng phải ghé mắt nhìn xem thử là có chuyện gì.
(*) từ gốc 内卷 (involution), từ thông dụng trên internet, đề cập đến hiện tượng các đồng nghiệp cạnh tranh nhau, nỗ lực nhiều hơn để tranh giành các nguồn lực hạn chế, dẫn đến “tỷ lệ doanh thu/nỗ lực” của từng cá nhân bị giảm mạnh. Có thể xem đây là sự “lạm phát” của công sức. Nó cũng đề cập đến hiện tượng sau khi một mô hình xã hội hoặc văn hóa đạt đến một hình thái nhất định ở một giai đoạn phát triển nhất định, nó bị đình trệ hoặc không thể chuyển đổi thành một mô hình tiên tiến khác.
Đêm khuya, đoàn người về tới bên trong ký túc xá.
A Lương hỏi:
- Trần Thư, tối nay ngươi cứ hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, ngươi đang nhìn cái gì đấy?
- Đang tìm người lóe lên ánh sáng màu đỏ.
- ?
Trần Thư không giải thích. Trong lòng hắn vẫn luôn nhớ kỹ tổ chức Ám Dạ, hắn muốn tiêu diệt tổ chức này.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, hắn trở về phòng của mình, còn Tiểu Tinh thì ngủ chung một phòng với Vương Tuyệt, dù sao ba người cũng đã quen rồi.
- Hỏa Diễm Bí Cảnh, tổ chức Ám Dạ…
Trần Thư sờ cằm, trước mắt cần phải làm hai việc này đã.
Đúng lúc này, ánh mắt của hắn nhìn thời gian trên điện thoại di động, sau đó hắn lẩm bẩm:
- Sắp mười hai giờ rồi, vẫn nên gửi cho A Lương một bao lì xì thì hơn.
Sau khi nói xong, hắn lập tức mở Siêu Tin ra rồi gõ chữ:
- A Lương, sinh nhật vui vẻ! Tặng ngươi bao lì xì 888, chỉ là chút lòng thành mà thôi!
- Cảm ơn!
A Lương đang nằm trong chăn, vừa nhìn thấy tin nhắn này thì mắt lập tức ngấn lệ. Hóa ra tội phạm Nam Giang vẫn chưa mất hết lương tâm…
Nhưng một giây sau, thần sắc của hắn ta đột nhiên cứng lại. Chỉ thấy đối phương thế mà lại gửi một bao lì xì phát triển phần mềm đến.
- Ta đã rút hết 887,99 rồi, 0,01 còn lại để dành cho ngươi tới rút nha! Ta xem trọng ngươi nhiều lắm đó!
- Chắc là bây giờ A Lương đang hưng phấn xỉu luôn rồi.
Trần Thư nhếch mép cười, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Tinh!
Siêu Tin ngay lập tức nhận được một đoạn voicechat dài 60 giây.
Trên thực tế, 60 giây là giới hạn của Siêu Tin, không phải là giới hạn của A Lương…
Trần Thư lại gõ chữ trả lời:
- Được rồi, ta cho các ngươi sử dụng cơ hội vào Tu Luyện Thất của trường nhá, OK không?
Khi nhìn thấy tin nhắn này thì cuối cùng A Lương cũng dừng màn thăm hỏi thân thiết và ân cần kia lại.
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
- Trần Thư! Hôm nay là tập trung toàn trường đấy! Mau dậy đi!
Ba người A Lương đã dậy từ sớm, nhưng Trần Thư vẫn còn đang nằm ngáy o o.
Một lúc sau, hai mắt hắn nhập nhèm mà đi tới phòng khách.
Việc đầu tiên hắn làm là mở bảng thông tin của Thỏ Không Gian ra.
- Đậu xanh rau má!
Trần Thư lập tức tỉnh táo lại, trong mắt có vẻ không thể tưởng tượng nổi.
A Lương mở miệng hỏi:
- Sao thế?
- Vậy mà Bản Mệnh Vũ Khí lại không thăng cấp, thật không hợp lẽ thường mà!
A Lương nói:
- Thế mới là bình thường thì có, trình độ tiến hóa của ngươi đã quá cao rồi.
- Còn thiếu một chút xíu nữa thôi là được rồi!
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Trần Thư lại phát bệnh, trong lòng đang suy nghĩ làm sao để kiếm chút Quân Vương Huyết Nhục về.
A Lương nói tiếp:
- Ta khuyên ngươi đừng có mà hành động hấp tấp. Ngươi quên ngày hôm qua ở phòng thí nghiệm đã xảy ra chuyện gì rồi à?
- Ta đi tìm lão Liễu để xin vậy.
Trần Thư sờ cằm. Vừa hay Liễu Phong ban ra phần thưởng dành cho quán quân là cung cấp dược tề Bạch Ngân Cấp vô thời hạn, mà phần thưởng này không có tác dụng gì lớn đối với hắn, có thể thử lấy cái này để mặc cả xem sao.
Buổi sáng, bốn người kề vai sát cánh đi tới thao trường số hai.
Cơ bản gần hai ngàn người trong toàn trường đã đến đông đủ rồi, bọn họ đang bàn luận sôi nổi với nhau.
Khi Trần Thư vừa bước chân tới thao trường, xung quanh ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
- Các vị không cần câu nệ quá đâu…
Trần Thư chắp hai tay ra sau lưng, cứ giống như là lãnh đạo đang đi thị sát vậy.
- Tiểu tử này…
Tần Thiên ở trên bục hội nghị lắc đầu mà cười.
Không thể không nói, hiện giờ Trần Thư còn ra dáng ra hình hơn cả người hiệu trưởng này nữa.
- Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta…
Vu Dịch đang chắp tay trước ngực, không ngừng cầu nguyện.
- Vu thiếu, đã lâu không gặp!
Trần Thư tươi cười mà lắng nghe lời cầu nguyện của Vu Dịch đang đứng giữa đám đông.
- A…
Vẻ mặt Vu Dịch đột nhiên cứng đờ, sau đó nói:
- Đã lâu không gặp…
Bạn cần đăng nhập để bình luận