Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 568: Liễu tiên sinh, ngươi được lắm đấy

- Các ngươi có lẽ không biết tội phạm Nam Giang là ai, người đó chính là Trần Thư đồng học đang có mặt tại đây!
- Hai lần xảy ra vụ nổ đều có sự xuất hiện của Trần Thư đồng học. Có khả năng nào là do hắn gây ra chuyện này hay không?
Trần Thư cau mày, hắn đang định mở miệng thì Liễu Phong đã vượt lên trước một bước.
- Tin đồn?
Liễu Phong sờ cằm rồi châm chọc mà nói:
- Nếu để sự thật qua một bên thì có khả năng nào là do Lục Minh giáo sư làm hay không đây?
- …
Khóe miệng mọi người giật giật, ngươi cũng được đấy chứ, trực tiếp bỏ qua sự thật luôn…
- Ngươi?
Lục Minh cau mày, trong mắt hiện lên lửa giận.
Lão ta và Liễu Phong vốn đã có khúc mắc, cộng thêm chuyện Trần Thư là học sinh của hắn ta thì có thể nói là mâu thuẫn càng thêm sâu sắc.
Liễu Phong khoanh hai tay trước ngực, hắn ta bình tĩnh nói:
- Một giáo sư của viện Văn Hóa thế mà lại đi nghe tin đồn! Vậy thì ta bỏ qua sự thật cũng hợp tình hợp lý đấy chứ?
- Liễu Man Tử, ngươi chớ hung hăng càn quấy!
Vẻ mặt của Lục Minh trở nên lạnh lùng. Con mẹ nó, ngươi bỏ qua sự thật luôn rồi thì còn nói cái rắm ấy?
- Được thôi, vậy chúng ta lại nói một chút về đạo lý!
Liễu Phong cười rồi nói:
- Hai Khế Ước Linh của Trần Thư là Slime và Husky, hắn sao có thể tung ra kỹ năng có phạm vi lớn đến như vậy?
Trên mặt của hắn ta hiện lên một tia giễu cợt:
- Nếu như là lĩnh ngộ kỹ năng của hung thú thì đó lại là hung thú nào? Quân Vương Truyền Kỳ Cấp sao?
Lục Minh nhướng mày:
- Ta không nói là hiệu quả do Khế Ước Linh tạo ra, nếu như đó là do vũ khí công nghệ gây ra thì sao?
- Vũ khí công nghệ ư?
Liễu Phong nhịn không được mà bật cười ra tiếng, hắn ta nói:
- Ngươi là giáo sư của Hoa Hạ Học Phủ, cho ngươi 500 năm, ngươi có thể nghiên cứu ra bom hạt nhân có thể nổ tung Dị Không Gian không?
- …
Lục Minh im lặng, ngay sau đó, dường như lão ta nghĩ đến điều gì đó nên nói:
- Liễu Man Tử ngươi có quan hệ rất tốt với giáo sư nghiên cứu vũ khí hiện đại! Nếu như có tiến bộ mới thì cũng không phải là không có khả năng.
- Một tân sinh viên to gan lớn mật cộng với một đạo sư có thể cung cấp vũ khí, nếu các ngươi làm ra loại chuyện này thì tất cả đều có thể giải thích!
Con ngươi của Lục Minh xoay tròn, lão ta càng nói càng cảm thấy chuyện như vậy có khả năng xảy ra.
- Vậy sự việc ở Hàn Băng Hạp Cốc thì sao?
Sắc mặt Liễu Phong bình tĩnh, hắn ta nói:
- Lúc đó, ta vẫn chưa quen biết gì với Trần Thư, ta vô duyên vô cớ cung cấp vũ khí cho hắn sao? Ngươi cho rằng mọi người đều không cần đầu óc giống như ngươi à?
- Ngươi?
Ngón tay Lục Minh phát run, lão ta nói:
- Bên trong có thể có ẩn tình gì đấy, có lẽ các ngươi đã quen biết nhau từ trước cũng nên?
Lão ta khẽ vung tay lên, ánh mắt nhìn về phía Trần Thư:
- Tóm lại, ta sẽ báo cáo lên cho Học Phủ, hết thảy cứ giao cho hiệu trưởng quyết định!
- Quyết định cái rắm ấy!
Khóe miệng Trần Thư cũng giật giật, hắn nói:
- Đầu óc của ngươi đều bị thây ma ăn hết rồi sao?
- Lùi một vạn bước mà nói, cho dù là do ta làm, vậy thì ngươi nói xem ta phạm phải tội gì? Hoặc là ta đã vi phạm nội quy nào của trường học?
Lục Minh im lặng một thoáng rồi lại mở miệng nói ra:
- Tội làm tổn hại tài nguyên quốc gia, khiến cho quần chúng hoang mang!
Liễu Phong cười rồi nói:
- Nếu như phá hủy Dị Không Gian chính là phạm tội, thế chẳng phải toàn bộ Ngự Thú Sư cao cấp đều phải vào tù sao?
- Ngươi?
Sắc mặt của Lục Minh khó coi. Trong lúc nhất thời, lão ta muốn phản bác nhưng lại bị đối phương lập tức cắt ngang.
- Trấn Linh Quân đóng quân trong các Dị Không Gian cao cấp thường xuyên phải chém giết với các hung thú, mỗi lần như vậy đều gây ra tổn thất không thể phục hồi cho Dị Không Gian!
Ánh mắt của Liễu Phong sắc bén như đao, hắn ta nói:
- Ta có thể hiểu ý của ngươi thành, ngươi đang kết tội Trấn Linh Quân không?
Hắn ta vừa nói ra lời này thì vẻ mặt của Lục Minh đột ngột thay đổi. Lão ta không ngờ đối phương sẽ đẩy cho lão ta một cái tội lớn như thế.
Trên mặt Liễu Phong lạnh lẽo, hắn ta nói tiếp:
- Nếu như theo lời ngươi nói, vậy thì tội phạm lớn nhất của nước ta chính là Long Uyên lão gia tử nhỉ!
- Liễu Man Tử, ngươi im ngay! Ta không có ý này!
Thân thể của Lục Minh run rẩy, lão ta muốn ngăn đối phương tiếp tục nói. Con mẹ nó chứ, cứ tiếp tục đẩy mấy tội như thế này thì khả năng cao lão ta phải vào tù ngay lập tức đấy chứ?
Liễu Phong cười lạnh, hắn ta nói:
- Ngươi có ý này hay không là một chuyện khác, ta sẽ báo cáo lên cho Học Phủ!
- Lão Liễu, nói quá rồi.
- Mọi người chỉ đang thảo luận mà thôi, Lục giáo sư hoàn toàn không có ý này đâu…
- Đúng vậy, mau ngồi xuống đi!
Không chỉ Lục Minh mà những người còn lại cũng thay đổi vẻ mặt.
Đây chỉ là một cuộc họp đơn giản, nếu nhắc đến Trấn Linh Quân và lão gia tử thì đây đã không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.
- Ta chỉ đang nói dựa theo suy luận của Lục giáo sư mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận