Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 913: Liệu có khả năng nào là nó chỉ giảm béo rồi thôi không…

- Haizz, ít nhất là một Quân Vương của Bạch Ngân Đỉnh Phong, cũng coi như là không thiệt quá.
Liễu Phong lắc đầu, chỉ có thể tự an ủi bản thân vậy thôi.
Hắn ta nói.
- Đưa thi thể của Quân Vương ra, để bọn ta xem, đây là do đích thân ông già giết đấy.
- Ồ.
Trần Thư gật đầu rồi triệu hồi thi thể của Băng Tuyết Hổ Vương ra, nó chiếm diện tích của cả cái bàn họp.
Chỉ trong chốc lát, nhiệt độ căn phòng đã giảm xuống rất nhanh, một luồng khí lạnh tỏa ra.
- Quả nhiên là khí tức của Quân Vương.
Liễu Phong sờ lên cơ thể của Hổ Vương, ánh mắt đầy vẻ cảm khái.
Đến chính hắn ta cũng chưa giết Bạch Ngân Quân Vương bao giờ mà học sinh của hắn ta lại làm được.
Tuy rằng có mượn sự giúp đỡ của bên ngoài nhưng đây vẫn là một chuyện rất hoang đường.
- Không đúng lắm…
Chu Uyên mặt biến sắc, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực, thắc mắc.
- Sao thế?
- Đây không phải Hổ Vương đâu.
Chu Uyên cau mày càng chặt hơn, hắn ta lập tức nhận ra được điều gì đó không đúng ở đây.
- Không phải đó chứ lão Chu.
Liễu Phong quay đầu lại nhìn, nói.
- Đây chắc chắn là khí tức của Quân Vương mà.
- Ngươi không định nói với ta là một Dị Không Gian có hai con Quân Vương đó chứ?
Một Dị Không Gian chỉ được phép có một con Quân Vương thôi, đó là quy tắc không thể thay đổi được, chắc chắn sẽ không có tình huống nào ngoại lệ xảy ra cả.
- Ta cũng thắc mắc mà, nhưng nó thực sự không phải.
Chu Uyên lấy một chiếc máy tính ra, chiếu hình ảnh lên.
Một con Lam Sắc Cự Hổ xuất hiện, trông nó rất hung dữ, cho dù chỉ là ảnh ảo thôi thì vẫn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của nó.
- Cơ thể của Băng Tuyết Hổ Vương dài mười tám mét, khác hoàn toàn với cái thứu này đấy.
Hắn ta chỉ thi thể của Cự Hổ ở trên bàn.
Tự dưng, mọi người đều trở nên im lặng, họ liên tục suy nghĩ.
Lúc này, Trần Thư nhẹ nhàng nói.
- Không có khả năng là nó giảm cân thôi sao?
- ...
Ba người kia đều quay đầu ra nhìn, ánh mắt của họ rất ý vị.
Tuy rằng không nói gì nhưng ánh mắt đó cũng chứa đủ những gì cần biểu đạt rồi.
Cái khái niệm giảm béo của nhà ngươi có thể biến bản thân từ một mét tám thành một mét ba được sao?
- Ờm… ta chỉ nói là có thể thôi mà,,, có thể thôi.
Trần Thư nhún vai, nói.
- Nhỡ đâu là giao cho Quân Vương mới kế nhiệm rồi.
Quân Vương tuy rằng không có thiên địch nhưng tuổi thọ của nó vẫn có hạn, sẽ có ngày nó chết thôi.
- Có lẽ là vậy.
Chu Uyên nói, hắn ta biết Quân Vương lúc trước đang độ tuổi hoàng kim nhưng cũng không nghiên cứu sâu.
Ít nhất thì có thể chắc chắn được là bây giờ, Băng Tuyết Hòn Đảo không có Quân Vương nữa.
- Được rồi, chúng ta về học phủ trước đi.
Liễu Phong cũng không có thắc mắc gì cả, tuy rằng hơi đáng tiếc vì cơ hội để Truyền Kỳ Cấp ra tay đã biến mất như vậy nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực thôi.
Hắn ta chớp chớp mắt, nói.
- Trần Thư, biên quan phía Bắc cách học phủ xa quá, trên đường đi sợ là sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn, ta sẽ bảo quản cho ngươi trước.
Nói xong thì hắn ta thu thi thể của Hổ Vương về.
- Thầy, ta thấy không cần đâu.
Trần Thư nhướng mày, nói.
- Trong nước bây giờ không còn thứ gì là tội phạm dám cướp nữa đâu.
Nếu để nó rơi vào tay Liễu Phong thì xương cũng chẳng còn đâu.
Liễu Phong hỏi, rất nghiêm túc.
- Ngươi không tin thầy sao?
- Vâng.
Trần Thư gật đầu luôn, không hề có chút do dự nào cả.
- ...
Đám người rời khỏi biên giới phía bắc một cách âm thầm, họ quay lại về với Kinh Đô phồn hoa.
Hai ngày sau.
- Các anh em, ta về rồi đây.
Trần Thư mở cửa ký túc xá ra, vui vẻ vô cùng.
Hắn ta không chỉ giết một con quân vương mà còn lĩnh ngộ được kĩ năng trữ vật trong không gian nữa.
Từ này về sau có thể yên tâm… nhập hàng rồi.
Ba người bọn A Lương đang ngồi trên ghế số pha, thấy hắn quay về thì hỏi ngay.
- Đánh lâu vậy sao? Tình hình ở biên quan phía bắc thế nào?
- Ấy? Sao các ngươi lại biết ta đã giết một con Quân Vương?
- ???
Ba người bọn họ rất kinh ngạc, nhà ngươi có cần phải cố tình đến mức này không?
Thế nhưng chỉ một giây sau đó thì họ lên rùng cả mình.
- Ngươi đã giết Quân Vương sao?
A Lương nhảy bắn lên, mặt đầy vẻ khó tin.
- Nếu không vì chuyện này thì ta đã về lâu rồi.
Trần Thư mím miệng, nhẹ nhàng nói.
- Một con Bạch Ngân Quân Vương thôi mà, không đáng để nhắc đến đâu.
Ba người họ rất kinh ngạc, ánh mắt cũng phấn khích như vậy.
Cuối cùng thì hắn cũng có thể chia tiền được rồi.
Ba người họ rơi vào bầu khoogn khí im lặng, vẻ mặt họ trông rất phức tạp.
Bọn họ hai mươi tuổi xem Makabaka, Trần Thư hai mươi tuổi thfi giết Quân Vương rồi sao?
- Không phải chỉ là Quân Vương thôi sao, sớm muộn gì bọn ta cũng sẽ giết một con thôi.
- Đúng vậy, có gì to tát đâu chứ.
Ba người họ cố tỏ ra vẻ không quan tâm.
Mười phút sau, ba người họ xoa xoa người Lam Sắc Cự Hổ với bộ dạng mê mẩn.
- Được rồi, được rồi! Sự việc hôm nay đến đây thôi!
- Trần bì, nội quy ký túc xá ai cũng phải tuân theo…
- Tuân theo…cái rắm ấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận