Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 698: Lửa tấn công đằng giáp, lực sát thương tăng lên gấp bội

- Xem ra lúc trước Liễu lão sư nộp thi thể Quân Vương lên trên cũng được nhận kha khá phần thưởng nha!
Hắn không kiềm được mà nghĩ tới lúc ấy khi Liễu Phong săn giết Bạch Sư Quân Vương.
Mặc dù chỉ là Hắc Thiết Cấp, nhưng giá trị cũng không thể đo lường được.
Còn Chân Bảo Bạch Ngân Cấp, hắn không định bán ra, sáu ngàn tín chỉ và một tỉ Hoa Hạ tệ đã chênh lệch nhau quá nhiều.
- Cám ơn mọi người!
Ba người Trần Thư vui vẻ rời khỏi nhà kho của học phủ, trên thẻ sinh viên của mỗi người đều được cộng thêm hơn một ngàn tín chỉ.
Nhân viên làm việc hâm mộ mà nhìn theo bóng lưng của ba người.
- Mọi người đến Dị Không Gian đều là mạo hiểm, còn ba người này lại như đến siêu thị khuân đồ vậy…
- Tiểu Tinh biểu hiện rất tốt, có thể cầm một trăm tín chỉ…
- Lão Tạ không được , chỉ mỗi đi cùng thôi, không giúp được gì cả, cầm mười tín chỉ là được rồi…
Trong phòng kí túc xá, Trần Thư đang ngồi trên ghế salon, miệng thì lẩm bẩm, tay thì viết giấy.
- Lão Vương biểu hiện cũng được, cho năm mươi tín chỉ…
- A Lương là chủ lực thứ hai, cầm một trăm tín chỉ…
- ?
A Lương và Vương Tuyệt đều ngẩn ra, ngơ ngác nhìn về phía Trần Thư.
- Chưa thấy chia tín chỉ như vậy bao giờ à?
Trần Thư quay đầu nhìn lại, mở miệng nói.
- Yên tâm đi, chỉ cần các ngươi đi theo ta, căn bản không bao giờ lo thiếu tín chỉ!
- Không thiếu cái em gái ngươi! Ngươi chia kiểu quái gì đấy?
Hai người lập tức đứng lên nắm cổ áo Trần Thư.
Trong phòng bắt đầu phát ra tiếng ồn ào, người bên ngoài cũng có thể nghe rõ động tĩnh bên trong.
Một giờ sau.
- Ngươi có nhân tính chút được không?
Ba người đều nằm thẳng xuống sàn, Vương Tuyệt bóp chặt cổ Trần Thư, A Lương thì giữ chặt hai chân Trần Thư.
Mặc dù Trần Thư bị chế trụ, nhưng hai người cũng không thể nhúc nhích được, tình thế rơi vào giằng co.
- Ta tốt bụng mang các ngươi đi tàn sát Dị Không Gian, đây là cách mà các ngươi cảm ơn ta sao?
- Cảm ơn cái rắm á, cái con sói đói nhà ngươi!
A Lương mở miệng nói.
- Ngươi có tin ta lấy chân kẹp nổ đầu ngươi không!
Trần Thư cũng không cam lòng yếu thế.
- Hai ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng, ta mà lấy được túi phân, các ngươi cũng không có quả ngon để ăn đâu!
- Ngươi mới là ức hiếp người quá đáng!
Hai người Vương Tuyệt và A Lương đồng thanh trả lời, vốn dĩ bọn họ chỉ thử sờ nách Trần Thư thôi, kết quả lại thấy Trần Thư hơi rụt người lại.
- Tội phạm sợ nhột?
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức hành động!
- Móa nó, hai ngươi đừng làm rộn!
- Ha ha ha…
Trần Thư uốn éo người, miệng thì không nhịn nổi cười ha hả.
Nửa giờ sau đó, trong phòng liên tục truyền ra tiếng cười quỷ dị.
- Phòng này đang làm cái quái gì vậy?
Những người đi ngang qua phòng 333 đều khó hiểu nhìn lại, thật sự là bọn họ không thể tưởng tượng được cảnh tượng ở bên trong đó.
- Được rồi! Là ta bắt nạt người! Ta bắt nạt người!
Trần Thư chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, hắn hô to.
- Thế còn tạm được!
Hai người lộ vẻ chưa hết thèm thuồng mà bỏ qua cho Trần Thư.
- Con mẹ nó, ta cười mỏi hết cả quai hàm!
Trần Thư xoa xoa mặt, dựng lại ghế salon rồi nghiêm túc phân phối tài nguyên.
Cuối cùng, sau khi bàn bạc xong, bọn họ quyết định chia đều hai ngàn năm trăm tín chỉ của dược liệu.
Còn Quân Vương Huyết Nhục vì chủ yếu là do Trần Thư ra tay nên hắn chiếm lấy chiếc đầu to, thuận lý thành chương mà nhận lấy tư cách đổi năm phần dược tề cấp hai.
Còn một ngàn tín chỉ thì chia đều cho bốn người A Lương.
Về phần Chân Bảo Bạch Ngân Cấp vẫn chưa bán ra, Trần Thư lấy sáu phần, đám người A Lương mỗi người cầm một phần.
- Được rồi, bây giờ không có vấn đề gì nữa chứ!
Trần Thư thở dài, bốn người đều không phải là đèn cạn dầu, xem ra không làm chó phố Wall được rồi!
- Coi như ngươi sảng khoái!
A Lương và Vương Tuyệt đều hài lòng gật đầu.
Mặc dù Trần Thư lấy phần lớn, nhưng bọn họ cũng thu được không ít.
Bảy trăm năm mươi tín chỉ và một trăm triệu tín chỉ của Bạch Ngân Chân Bảo, tương đương với hai trăm triệu Hoa Hạ tệ.
Sinh viên Hắc Thiết Cấp mà muốn kiếm được hai trăm triệu cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Khoản tiền này đã đủ để bọn họ nuôi dưỡng cho Hắc Thiết Cấp rồi, hơn nữa tiền thừa lại thậm chí còn có thể mua được một kỹ năng Bạch Ngân Cấp nữa.
- Trần Thư, ta bảo này, ngươi cần nhiều tiền như vậy làm cái gì?
A Lương nhích lại gần mà rủ rê.
- Không bằng chúng ta trực tiếp mở một tổ chức cho vay nặng lãi, đến lúc đó không phải là tiền mẹ đẻ tiền con sao?
Mặc dù bốn người có thu hoạch lớn, thế nhưng cũng không so được với Trần Thư.
Chỉ tính riêng Bạch Ngân Chân Bảo đã trị giá sáu trăm Hoa Hạ tệ rồi, cộng thêm tư cách đổi dược tề nữa là khoảng tám trăm triệu.
Khoản tiền này cũng đủ để lĩnh ngộ tám kỹ năng Bạch Ngân Cấp hoặc giữ lại mua Dược Tề Bạch Ngân Cấp rồi.
- Cút đi!
Trần Thư bĩu môi nói.
- Tầm mắt ngươi quá hạn hẹp rồi đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận