Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1831: Đại lễ đạn hạt nhân

Sắc mặt Kim sắc Long Ngư khó coi, trong lòng đã bị bất an bao phủ.
Vừa rồi bọn chúng còn có khả năng đàm phán hoà bình, nhưng bây giờ…
Nó nhìn mặt đất vong linh hung thú chồng chất thành núi, đã dự cảm được kết cục…
- Lão đại! Đừng sợ! Có chúng ta!
- Cũng dám giết Cự quy! Không những ta không đồng ý, huyết mạch vĩ đại chảy trong cơ thể ta cũng không đồng ý!
- Tiên tổ, chúng ta lần nữa xông lên đi!
Hung thú vừa thức tỉnh cùng cất bước đi ra, trong mắt tràn ngập vô địch!
Cho dù viện quân của đối phương tới trước, bọn chúng cũng chắc chắn có thể đánh tan!
Bởi vì đây là sức mạnh của huyết mạch!
Về phần Cự quy vừa rồi, chỉ là một điều bất ngờ mà thôi…
- ...
Kim sắc Long Ngư xạm mặt lại, nhịn không được thở dài, các ngươi đều có trí thông minh như vậy sao?
Hiện tại nó có chút hoài nghi, hung thú có thể thực sự đánh bại nhân loại…
Mà giờ khắc này.
Kẻ đầu têu Trần Thư đã lặng yên rời đi…
Hắn hiểu được, không cần mình tiến hành châm ngòi ly dán nữa, song phương đã đến mức không chết không thôi rồi.
- Xong chuyện phủi áo rời đi, không lưu lại chiến công danh tự…
Trần Thư sửa sang áo khoác màu đen trên người mình, vô cùng tiêu sái mà rời đi…
- Grào!
Giờ phút này, Trần Thư đã lên đường trở về, cho dù cách nhau hơn vạn mét, nhưng hắn vẫn có thể nghe được tiếng gào thét thê thảm của Kim sắc Long Ngư.
Tiểu tinh linh chui ra, nói:
- Tiểu Trần, nó đang cảm tạ ngươi.
- Hả? Cảm ơn ta?
Trần Thư nhíu mày, nói:
- Cách xa như vậy ngươi cũng có thể nghe rõ?
- Nghe ngữ khí là biết rồi.
Tiểu tinh linh ngồi xuống trên bả vai Trần Thư, nói:
- Trước đây lúc ta nấu ăn, trước khi chết bọn chúng cũng kêu như vậy.
- ...
Trần Thư ngơ ngác, sau đó rất nghi hoặc mà gật đầu nói:
- Nếu đúng như ngươi nói thì quả thực là chúng đang cảm tạ ta.
Cả hai nhìn nhau cười một tiếng, nháy mắt đã có một cảm giác nhìn thấy đồng loại của Tội phạm…
Rất nhanh, dưới sự trợ giúp của thuấn di, Trần Thư về tới khu phụ cận của eo biển.
-Hả?
Thần sắc của hắn sững sờ, rơi trên mặt đất, chỉ thấy thổ nhưỡng dưới chân đã có một vòng tĩnh mịch.
- Bị khí tức tử vong ăn mòn?
Hắn ngồi trên đầu Tiểu Hoàng phi hành thượng thiên, nhìn xuống toàn bộ eo biển, chỉ thấy đại dương trên đó mơ hồ đã có hắc ám.
- Hung thú [Tử Vong Tế Đàn] xâm lấn sao?
Hắn tự lẩm bẩm, trong lòng nháy mắt xuất hiện một vòng bất an.
Không phải đám người Phù Ninh xảy ra chuyện chứ?
Theo lý mà nói, Tế đàn hung thú xâm lấn vừa bắt đầu, không có khả năng nảnh hưởng đến điểm sinh tồn của đám người Phù Ninh nhhanh như vậy.
Trừ phi… Đối phương đến có mục đích!
Trần Thư không tiếp tục do dự, thuấn di đi tới không gian thông đạo sâu trong đại dương.
- Grào!
Gần như mới xuất hiện thông đạo trong sương trắng đã liên tiếp vang tiếng gào thét thê thảm.
Chỉ thấy mấy chục đạo lục quang yếu ớt phiêu phù trong sương trắng, làm người ta sợ hãi tột cùng!
Mặc dù Trần Thư không nhìn thấu sương trắng, nhưng có thể biết được phụ cận đều là hung thú.
- Giết hết.
Thần sắc hắn lạnh nhạt, triệu hoán ra Husky.
Ầm!
Trong chốc lát, ánh lửa tràn ngập, đẩy ra sương trắng nồng đậm, mơ hồ có thể thấy được từng khô lâu diện mục dữ tợn đổ xuống, không chống được một kích.
Một khô lâu to lớn thân dài mười mét, thuận tay nắm một thanh trường thương cùng tấm thuẫn, trong hai con ngươi màu xanh lá quỷ hỏa có vẻ sợ hãi.
Nhưng một giây sau, một đạo [Cự Hình Phong Nhận] cắt tới, cưỡng ép chém đứt đầu lâu của nó.
Hai mắt quỷ hỏa của Đại khô lâu ảm đạm, sau đó nháy mắt dập tắt, bản thân cũng hóa thành xương vỡ lạnh giá.
Mặc dù Trần Thư không liên quan gì đến việc đánh Vong linh hung thú nhưng vẫn đoán chính xác ra nhược điểm trí mạng của bọn chúng.
- Quả nhiên xảy ra chuyện…
Trần Thư đi tới phía trước thi thể đại khô lâu, bên trong đầu lâu tàn tạ kia móc ra một viên hạt châu màu xanh lục, chính là Ngự Thú Chân Châu của nó!
- Tiểu Hoàng, húc về phía trước!
Thần sắc của hắn cảnh giác, gọi Khế ước linh của mình ra.
- Òm ọp!
Tiểu Hoàng lanh lợi, đang gia trì mỗi một kỹ năng, Tiểu tinh linh bên cạnh cũng xuất chiêu, khiến lực phòng ngự của hắn ta đạt tới đỉnh phong.
Trần Thư cùng Khế ước linh khác, đều đã trốn vào trong miệng Tiểu Hoàng sau đó bước vào trong thông đạo.
Tầm mắt xoay một cái.
Gần như mới xuất hiện trong Dị không gian, Tiểu Hoàng đã gặp phải đủ loại công kích.
Nhưng dựa vào phòng ngự có thể nói là vô địch, nó tuỳ tiện chặn lại tất cả.
Trần Thư thừa cơ nhìn về bốn phía, chỉ thấy tứ phương trải rộng đủ loại vong linh hung thú, khí tức tử vong phả vào mặt, làm người ta cảm thấy khó chịu.
Mà trong đó, làm người khác chú ý nhất là một bóng mờ cự nhân cường đại, thân thể của nó thon dài tột cùng, như thân trúc mấy chục mét, nhưng không có đầu, trên mình tản ra khí tức vong linh kinh người!
- Vương cấp nhị tinh lãnh chúa?
Trần Thư nhíu mày, không nghĩ tới chỉ cửa vào mà có một sinh vật cưỡng hãn đứng như vậy!
Grào!
Thân thể bóng mờ cự nhân vặn vẹo, phần bụng truyền đến tiếng kỳ quá làm người ta rùng mình.
Nhưng một giây sau, năm viên Thiên Hỏa Vẫn Thạch nháy mắt bị đánh bay hơn trăm mét, cảm giác áp bách vừa rồi thoáng chốc biến mất…
Bạn cần đăng nhập để bình luận