Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 459: Một lời nhỏ nhẹ, phá vỡ trầm mặc (1)

- Đừng để ta tra được vị trí nhà ngươi nhà ngươi, bằng không trực tiếp cho nổ.
Trong lòng Trần Thư vô cùng khó chịu, ngươi đã muốn gây khó dễ, kết quả lại thất bại, còn cho rằng đều là lỗi của ta?
- Ngươi?
Lục Minh hừ một tiếng, trực tiếp đứng dậy rời đi.
- Không ngờ lại chọc Nam Giang Hãn Phỉ ta!
Trần Thư đã lặng lẽ nhớ lại bộ dạng của đối phương.
- Tiên sinh, thịt thú ngài cần chủng loại quá nhiều, hơn nữa liên quan tới phạm vi cả nước, cần thời gian nhất định để gom đủ.
- Bao lâu?
- Năm ngày là được.
- Được.
Trần Thư mở miệng nói:
- Ta cần trả tiền đặt cọc trước không?
- Không cần, khách quý thẻ vàng được hưởng đặc quyền.
- Tốt như vậy à?
Trần Thư sờ sờ cằm, nói:
- Trừ cái này ra có lợi ích khác không?
Hai mắt hắn tỏa ra quang mang, trong mắt đầy vẻ chờ mong, nói:
- Thí dụ như ghi nợ ý…
- Ặc… Có thể ghi nợ, nhưng chỉ có định mức năm trăm vạn.
Thân thể nhân viên phục vụ run lên, luôn cảm thấy ánh mắt Trần Thư giống như là sói đói.
Đây đúng là khách quý thẻ vàng sao…
Trần Thư trợn mắt, nói:
- Còn gì không?
Nhân viên phục vụ nói tiếp:
- Ngoài ra, thương phẩm của khách quý thẻ vàng đều được chiết khấu chín thành, hơn nữa có thể đặt trước kỹ năng.
Trần Thư nói:
- Đặt trước kỹ năng? Vậy giúp ta lưu ý một chút kỹ năng lôi đình bạo liệt.
Lôi đình bạo liệt là kỹ năng lĩnh chủ cấp Bạch Ngân, trong các kỹ năng hệ lôi thuộc về tồn tại cực kỳ cường lực.
Dựa vào ngạch trống hiện giờ của hắn, chỉ có thể mua trước một kỹ năng Bạch Ngân.
Nếu tập đoàn Thiên Hoa dự lưu kỹ năng, đến lúc đó lại không có tiền mua, sẽ giảm bớt cấp sao của khách quý, không chừng sẽ thành người sử dụng thẻ bạc.
Trần Thư đưa thực đơn cho đối phương, lập tức rời khỏi cửa hàng Thiên Hoa.
Danh dự của tập đoàn Thiên Hoa là không cần lo lắng, tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức của hộ khách, huống chi là khách quý thẻ vàng.
...
Sáng sớm hôm sau, Phương Tư gọi điện thoại tới, bảo hắn đến Hoa Hạ Học Phủ.
- Hôm nay chính là thời khắc xuất phát.
Trong mắt Trần Thư có vẻ nóng lòng muốn thử, yên lặng đeo bọc hành lý của mình.
Sau nửa tiếng, một chiếc xe việt dã rời khỏi Hoa Hạ Học Phủ, cũng là giấy phép của Hoa Hạ Học Phủ, chỉ là số xe khác với của Phương Tư.
Lục Chỉ Ngưng lái xe, Trần Thư thì ngồi ở ghế phụ, ba người Phương Tư thì ngồi sau.
Bốn nữ sinh đang vui tươi hớn hở nói chuyện phiếm.
Trần Thư bỗng nhiên quan tâm hỏi:
- Lục học tỷ, Ninh học tỷ, thương thế của các ngươi đỡ chưa?
Lập tức, không khí bên trong xe trở nên trầm mặc…
Trần Thư áy náy nói:
- Ngày đó là ta xuất thủ quá nặng, không ý thức được chênh lệch của chúng ta.
- ...
Lục Chỉ Ngưng và Ninh Thanh Di quay đầu lại nhìn, thuộc về một lời nhẹ nhàng, phá vỡ trầm mặc.
- Ngươi đừng nói nữa.
Phương Tư vì duy trì sự hài hòa của đoàn đội, chỉ có thể bảo Trần Thư đừng lên tiếng.
Còn để thằng ôn này nói tiếp, sợ rằng chưa tới dị không gian, đoàn đội đã giải tán rồi.
Cửa vào không gian Hoạt Mộc Chiểu Trạch khôngở kinh đô.
Mà là ở một thành thị nhỏ xung quanh: Thanh Thị!
Cự ly giữa hai nơi rất xa, cũng may giữa hai thành thị có đường cao tốc liên thông.
Một ngày thời gian, năm người đến vùng ngoại thành của Thanh Thị, tuy chỉ là khu vực bên rìa của thành thị nhỏ, nhưng vẫn lộ ra vô cùng phồn vinh.
- Cuối cùng cũng đến rồi.
Phía trước chính là trấn Hòa Mộc, thông đạo của dị không gian ở ngay sâu trong trấn nhỏ.
- Là học sinh của Hoa Hạ Học Phủ tới à?
- Đều là thiên tài!
- Hâm mộ ghê, đáng tiếc năm đó ta gặp chút chuyện, nếu không đã thi trúng Hoa Hạ Học Phủ rồi.
- Chuyện gì?
- Chưa tốt nghiệp trung học cơ sở.
- Thôi!
Trong mắt Ngự Thú Sư tới mạo hiểm tràn ngập vẻ hâm mộ.
Thiên tài của trường đại học và Ngự Thú Sư xã hội có chênh lệch quá lớn, căn bản là không thể so sánh.
Thậm chí có Ngự Thú Sư cấp Hắc Thiết ngay cả dược tề cấp cơ sở cũng không có mà ăn.
Khi nhìn thấy biển số xe của Hoa Hạ Học Phủ, binh lính ở cửa vào trấn nhỏ không ngăn cản, mà là trực tiếp cho đi, không kiểm tra gì.
Mọi người đỗ xe lại, mở cốp, lấy ra ba lô của mình.
Kiều Nguyệt cười bảo:
- Trần Thư học đệ, sao ngươi lại tùy thời đều đeo ba lô thế.
- Người còn ba lô còn.
Trần Thư mở miệng nói, rung rung ba lô trên vai.
...
- Tới khách sạn đã.
Năm người cất hành lý, ăn một chút cơm chiều.
Mọi người tới hiệp hội Ngự Thú Sư trên trấn nhỏ, chuẩn bị nhận nhiệm vụ.
Thu nhập của Ngự Thú Sư trừ tài liệu ở dị không gian ra, còn đến từ nhiệm vụ thuê làm.
- Có nhiệm vụ độ khó cao nào thì cứ nhận.
Trần Thư ngựa quen đường cũ, trực tiếp vung tay, trong mắt tràn ngập tự tin.
- Ơ?
Ngự Thú Sư Trong đại sảnh nhao nhao nhìn lại, cho rằng xuất hiện cường giả gì.
Trần Thư bổ sung:
- Cần tiền ký quỹ thì đừng cho ta xem.
- Sặc.
Mọi người lắc đầu, thì ra là một tên ăn chực, thuần túy là dựa vào vận khí.
- Ngươi đó.
Bốn người đều ngẩn ra, ngay sau đó bắt đầu tán gẫu, làm bộ như không quen biết Trần Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận