Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 341: Hình như quên đi học… (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Lại có chuyện gì?
- Ngươi còn nợ ta một ngàn một trăm vạn!
Trong phút chốc, Vương Hiên Dương trực tiếp cưỡi chim to màu vàng, biến mất vô tung vô ảnh.
- ...
Hai gã Ngự Long Vệ còn lại cũng không chạy nhanh như lão Vương.
Trong lòng thầm thề: Nhất định không thể bị tiểu tử này quấn lấy.
Trần Thư lại nhìn về phía Tiết Tử Minh ở bên dưới, nói:
- Thịt ưng của ngươi bao nhiêu tiền một cân, tiền không phải là vấn đề!
Những lời này vừa được nói ra, trong mắt Trần Thư và Phương Tư đều tỏa ra quang mang, giống như sói đói, khiến trong lòng người ta lạnh toát.
- Hứa ca! Dẫn ta đi cùng.
Tiết Tử Minh lộ ra vẻ mặt sợ hãi, đợi thêm một chút, hai Khế Ước Linh sợ rằng sẽ bị nấu mất.
Cự ưng màu đen của hắn đã chịu trọng thương, tuyệt đối là không đánh lại Phương Tư.
Huống chi còn có một Trần Thư, khiến hắn không mò được nông sâu.
Ngự Thú Sư bình thường dám tới dị không gian chưa mở ư? Có đánh chết hắn cũng không tin!
Rất nhanh, trừ hai người Trần Thư ra, những người còn lại đều rời khỏi nơi này.
Về phần công tác giải quyết hậu quả, chính là chuyện của Trấn Linh Cục.
- Ài, không ăn được thịt ưng, tiếc quá.
Trần Thư thở dài, cũng rời khỏi nơi này, về tới nội thành Nam Giang Thị.
Ngay lập tức, Trần Thư tới thị trường tranh hoa điểu, mua toàn bộ chim cái, làm phần thưởng cho Lôi Điểu biến dị.
Nó không có hứng thú với dược liệu giá trị liên thành.
Xem ra chỉ có chim cái mới là tín ngưỡng của nó!
Lôi Điểu biến dị cõng một cái lồng lớn, có thể nói là thắng lợi trở về…
Trần Thư thì kéo tám cái túi to, cùng Phương Tư về tiểu khu.
Người qua đường nhìn lại với ánh mắt kỳ quái, nhưng không ai dám tin, trong túi phân bình thường lại đựng hơn một ức Hoa Hạ tệ.
Thế mới gọi là cẩm y dạ hành!
Hai người vốn là muốn về nhà rồi chia của, Phương Tư lại cự tuyệt.
- Dược liệu thuộc về ngươi! Phần thưởng của Ngự Long Vệ đối với ta cũng có chỗ dùng!
Phương Tư trực tiếp rời đi, hai Khế Ước Linh của nàng ta đều được bồi dưỡng hoàn mỹ trong hắc thiết, hiện tại cần tài nguyên cấp Bạch Ngân.
Trần Thư cũng không cự tuyệt, mang theo dược liệu về trong nhà.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thư tới cửa hàng ở chợ đen.
- Thiên Bá, mang dược liệu lên đây.
Đám người Vương Thiên Bá mở túi phân, khi nhìn thấy giá Trần Thư đánh dấu, lập tức ngây người.
- Trần thiếu, đóa hoa này có giá trị hai mươi vạn á?
Mọi người nuốt nước miếng, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Vương Thiên Bá nhẹ nhàng nhích lại gần, nói khẽ:
- Trần thiếu, tuy là chợ đen, nhưng kim ngạch lừa đảo tốt nhất đừng quá lớn, Trấn Linh Cục sẽ tham gia đó.
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, ta con mẹ nó giống như là bán hàng giả à?
- Đều là thật đó, cứ đặt lên đi.
Trần Thư lắc đầu, cầm lấy một khối mộc bài, bắt đầu tạo phúc cho quần chúng, phối thuốc miễn phí cho mọi người.
Đương nhiên, chỉ phối hỏa diễm dược tề, hàn băng dược tề cùng với lôi điện dược tề.
Mộc bài vừa đặt, trong nháy mắt đã dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Hiện giờ danh khí của Đại Lực Dược Tề Phô sờ sờ ra đó, đã không cần làm quá nhiều tuyên truyền.
Mười phút sau, khách nhân đầu tiên đã tới rồi.
- Trần lão bản, lại bắt đầu phối thuốc miễn phí cho mọi người à?
Một nam tử đi vào cửa hàng, trong tay cầm một bao dược liệu.
- Đưa dược liệu cho ta đi.
Trần Thư tiếp nhận dược liệu, đi vào nhà xí của cửa hàng.
Không quên sơ tâm, phải thủy chung…
- Ừ? Những dược liệu này?
Nam tử chờ một lúc, nhìn về phía giá hàng chung quanh.
Khi nhìn thấy các loại dược liệu thuộc tính hỏa, thần sắc của hắn lập tức chấn động.
- Không phải đều là dược liệu cấp Hắc Thiết chứ?
Nam tử nhìn về phía các loại giá phía dưới, trên cơ bản đều là giá thị trường.
- Lão bản của các ngươi vừa đào hang ổ hung thú về à?
Thần sắc của hắn càng lúc càng trở nên khiếp sợ, dược liệu bên trên đều vô cùng tươi mới, hiển nhiên là vừa ngắt lấy chưa bao lâu.
Đám người Vương Thiên Bá đều lắc đầu.
Kỳ thật bọn họ hoài nghi là Trần Thư vừa cướp của người khác hơn.
Rất nhanh, tin tức phối trí miễn phí truyền khắp Nam Giang Thị.
Tục ngữ nói: Có tiện nghi không chiếm là vương bát đản!
Vô số người nhao nhao kéo tới, Đại Lực Dược Tề Phô đông như trẩy hội, mọi người cũng thấy dược liệu giá hàng.
Tuy đại bộ phận người đều không mua nổi, nhưng trong đó cũng có phú hào.
Trần Thư vốn chính là muốn nhờ vào lưu lượng phối trí miễn phí mang đến, nhanh chóng bán ra dược liệu.
Hai ngày thời gian thoáng cái đã trôi qua.
Dược liệu của Trần Thư dã bán được hai ngàn vạn.
Nếu dựa theo tiến độ này, không tới nửa tháng, dược liệu sẽ bán hết.
Đồng thời, độ thuần thục của dược tề cũng nhanh chóng đề thăng.
Nam Giang Nhị Trung, phòng học của lớp huấn luyện đặc biệt.
- Các học sinh, tháng này sẽ do ta làm lão sư của các ngươi!
Một lão nhân đeo kính mắt, hoa râm, đi lên đài.
Hắn nhìn về phía mọi người bên dưới, ho khan một tiếng, nói:
- Hai tháng này ta sẽ dạy các ngươi môn văn hóa, chỉ có một tháng này là chuyên môn học tập tri thức văn hóa, ta hy vọng các vị có thể đối đãi toàn lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận