Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1422: Đại chiến di tích và cấm vụ

Ngay lúc này, Andre cưỡi khế ước linh tới, xa xa nhìn thấy Trần Thư.
- Hả?
Trần Thư ngẩn người, còn chưa mở miệng nói chuyện đã bị Andre vượt lên trước một bước.
- Ngươi có thấy sương trắng trong rừng rậm không?
Vẻ mặt Andre nghiêm túc, mở miệng nói:
- Khế ước linh của ta thông báo cho ta biết, bên trong có đại nguy cơ.
- Đương nhiên.
Trần Thư thở dài, chậm chậm nói:
- Đó là không gian cấm vụ!
- Cấm… Cấm vụ?
Andre thần sắc kịch chấn, giống như có chút không dám tin, hoảng sợ nói:
- Vấn đề là, nơi này là di tích đó!
- Ta cũng không biết.
Trần Thư nhún vai, nói:
- Toàn lực bảo vệ tính mệnh.
- Có thể chủ động từ bỏ cửa ải trở về không?
Andre mở miệng hỏi, đã không hề có ý nghĩ gì với cửa ải này nữa.
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Vô dụng thôi, quy tắc của di tích đã bị lật đổ rồi.
- ...
Vẻ mặt Andre khó coi, không nghĩ tới thế mà lại xảy ra một chuyện như vậy.
Hắn ta chỉ tới khảo nghiệm cửa ải này thôi mà…
Đang lúc hai người trao đổi, thân thể Trần Thư chấn động, chỉ thấy xa xa lại xuất hiện sương trắng nhàn nhạt.
- Nên chạy rồi.
Hắn không chút do dự, lại ngồi xuống trên đầu Tiểu Hoàng.
- Tội phạm ca, chờ ta một chút!
Andre vội vã quát, lựa chọn cùng Trần Thư thoát thân.
Hắn ta hiểu rõ Trần Thư, mặc dù sở trường của đối phương là tìm đường chết, nhưng cũng am hiểu bảo toàn tính mạng.
Bằng không với tính cách của con hàng này, đã sớm xong đời rồi…
- Tới trên đầu khế ước linh của ta!
Trần Thư hơi hơi suy tư một chút, quay đầu mở miệng nói.
Ba khế ước linh của hắn thực lực đã khôi phục lại thuộc tính Bạch Ngân so với khế ước linh của Andre mạnh hơn một đoạn, đối phương chưa chắc đã có thể theo kịp tốc độ của hắn.
- Cảm ơn…
Andre thần sắc đại hỉ, vội vã thu hồi khế ước linh, hấp tấp chạy đến trên đầu Slime.
- Òm ọp! Òm ọp!
Hai người hướng về xa xa lánh nạn, chỉ có thể tận lực rời xa không gian cấm vụ.
Không đơn thuần là bọn hắn, Ngự Thú sư còn lại cũng đã phát giác ra nguy cơ.
Trong lúc nhất thời, cửa ải khảo nghiệm đã có chút biến vị.
Mỗi người đều đang chạy trốn, không để ý tới chuyện đi săn sinh vật trong rừng rậm.
...
Thời gian ba ngày thoáng chốc trôi qua.
Phạm vi có thể cung cấp trong rừng rậm c càng ngày càng nhỏ, bốn phía đều bị không gian cấm vụ vây quanh.
Mà Ngự Thú sư còn sống sót đều tụ tập tại một chỗ, tổng cộng chỉ còn lại mười hai người.
Loại trừ Kart vận khí tốt, trước tiên bị đạn hạt nhân đào thải bên ngoài, bảy người còn lại e rằng đều dữ nhiều lành ít.
- Trần Thư, sương mù này có phải do ngươi làm ra?
Một tên Ngự Thú sư hung hãn nói, trong mắt tràn ngập ác ý.
Bởi vì một chút sơ sẩy, khế ước linh của hắn ta bị cấm vụ chiếm lấy, ngay cả một chút liên hệ cũng không có.
- Ngu ngốc!
Trần Thư liếc mắt nhìn hắn ta, không thấy ta mẹ nó cũng đang liều chết chạy trốn đây hả…
- Đây là không gian cấm vụ, không liên quan đến hắn.
Lúc này, Kiều Na đứng dậy, vẻ mặt có chút hốt hoảng.
Địa vị của nàng ta cực cao, tự nhiên có hiểu biết về cấm vụ.
- Cấm vụ?
Mọi người thần sắc đại biến, thân thể cũng nhịn không được run rẩy lên.
Có người mở miệng nghi ngờ nói:
- Cấm vụ không phải sẽ không động sao?
- Khả năng là xuất hiện biến cố gì đó rôi.
Kiều Na cũng không biết tình huống cụ thể, không tìm ra được nguyên nhân.
Mọi người duy trì yên lặng, không tiếp tục truy vấn, nguyên nhân đối bọn hắn mà nói không quan trọng.
Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là làm sao có thể toàn thân rút lui?
Địa vực bọn hắn hiện tại có thể hoạt động, chỉ còn phạm vị xung quanh năm ngàn mét.
Nghe thì không nhỏ, nhưng tốc độ di chuyển của cấm vụ vẫn đang tăng nhanh.
Kiều Na thở dài, nói:
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai chúng ta sẽ bị cấm vụ vây quanh.
Mặt mũi của nàng ta tuy tràn đầy bối rối, nhưng cũng không sợ hãi, rõ ràng là có thủ đoạn bảo mệnh.
Ngay lúc này, có người nhìn phía về phía Trần Thư, muốn bắt lấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất.
Cấm vụ tuy biến thái, nhưng tội phạm trước mặt có vẻ như còn biến thái hơn nữa.
- Tội phạm đại lão, ngươi có biện pháp gì không?
- Thật sự coi ta là vạn năng sao…
Trần Thư lắc đầu cười một tiếng, mở miệng nói:
- Nếu ta có thể chạy, đã sớm rời đi rồi.
Mặc dù hắn có truyền tống dược tề, nhưng liều lượng không cho phép hắn cứu người, tình huống bây giờ đương nhiên là ưu tiên bảo toàn bản thân.
Thời gian từng dần trôi qua, sắc trời trở nên ảm đạm, lòng mọi người cũng trầm xuống.
Trước mắt nhìn thấy hình như đã không có một điểm chuyển cơ.
Nhưng tới lúc rạng sáng, di tích rốt cục xuất hiện biến hóa!
Người sống sót co lại thành vòng thời gian đã đến rồi!
Biên giới khu vực rừng rậm, sương trắng thấu trời từng bước lan tràn tới, mặc dù là sương mù, nhưng trong đó có óng ánh tinh quang.
Hiển nhiên, đây mới là sương trắng mà di tích dùng tới đào thải!
Sương trắng tốc độ không chậm, hướng về rừng rậm bao trùm gần như vừa tới giáp ranh, nó chạm đến không gian cấm vụ.
Không gian cấm vụ bao phủ toàn bộ rừng rậm, đương nhiên là tránh không khỏi, huống chi nó cũng không sợ hãi di tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận