Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1222: Lão nhân gia đam mê câu cá (2)

Tần Thiên một mình lên mái nhà, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau lão.
- Ừm?
Tần Thiên hơi giật mình, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Liễu Phong dùng xe lăn nhảy lên mái nhà…
- Không hổ là thiên tài của năm!
Khóe miệng Tần Thiên giật giật, đồng thời giơ ngón tay cái lên mà nói:
- Mới ngồi được có mấy ngày, người và xe lăn đã hợp hai thành một rồi ư?
- Cũng thường thôi… thường thôi…
Liễu Phong cười cười, bình tĩnh tiến tới gần lão.
Hắn ta nói:
- Tần ca đang nghĩ gì vậy?
- Không có gì…
Ánh mắt Tần Thiên âm trầm, lão nói:
- Bây giờ Thánh Ngự Hội cũng đã xuất hiện, Không Gian Thần Kỹ quả thực đã thu hút không ít người.
- Đúng vậy…
Liễu Phong khẽ cười nói:
- Xem ra trình độ câu cá của lão nhân gia lại tăng lên rồi.
- Cái gì cơ? Câu cá?
Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc đột nhiên xuất hiện sau lưng hai người.
- Hả?
Ngay lập tức cả hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trần Thư đang đứng đằng sau với ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Khóe miệng Tần Thiên giật giật, nói:
- Ngươi đi kiểu gì mà không nghe thấy tiếng gì hết vậy, còn không phát hiện ra hơi thở nữa?
- Ấy… bệnh nghề nghiệp…
Trần Thư gãi đầu, sau đó tiếp tục nói:
- Lão sư, vừa rồi hai người đề cập đến câu cá, chẳng lẽ Không Gian Thần Kỹ là giả?
- Tất nhiên… là không phải!
Tần Thiên khẽ cười, nhìn chung quanh nói:
- Mồi câu thì đương nhiên là thật rồi, bằng không thì làm sao có thu hoạch được?
- Một mặt là ta muốn cho ngươi Không Gian Thần Kỹ, mặt khác nữa là ta muốn để cho các thiên tài của các tổ chức Tội Ác khác đến tham gia.
- Là như vậy à…
Trần Thư khẽ gật đầu, không ngờ lão nhân gia lại nghĩ nhiều như vậy.
Lão không chỉ đổi một lượng lớn nguyên liệu Ngự Thú chiến đấu cơ bản cho Hoa Quốc mà còn có thể đánh bại các thiên kiêu của tổ chức Tội Ác nữa.
Bây giờ đã không thể cưỡng ép mà tiêu diệt ba tổ chức lớn nữa rồi.
Một mặt, khả năng che giấu của bọn họ là đỉnh cao, cũng không tìm ra được vị trí của đại bản doanh, mặt khác cũng là bởi vì Dị Không Gian dẫn đến các thế lực khác nhau cũng thể phái ra quá nhiều nhân thủ.
Tuy nhiên, nếu có thể tiêu diệt được thiên tài trong thế hệ trẻ tuổi năm nay thì tổ chức sẽ mất đi những người thừa kế, khả năng và sức mạnh trong tương lai chắc chắn cũng sẽ bị suy yếu đi.
- Chẳng trách Ám Vương lại câu cá giỏi như vậy…
Trần Thư lập tức nghĩ đến Ám Vương trong Hắc Ám Sâm Lâm lúc trước, nhưng đáng tiếc là hắn không có giữ lại Đại Chủ Giáo không gian kia của Cứu Thế Giáo Hội.
- Được rồi, đây không phải là chuyện mà ngươi cần phải suy xét, chuẩn bị thật tốt để đoạt giải vô địch là được rồi!
Tần Thiên cười cười rồi dường như lại nghĩ tới điều gì, lão hỏi:
- Có phải từ lúc ở trên đài tỷ thí ngươi đã nhìn ra được thân phận của Sinclair hay không?
- Hả? Không hề.
Trần Thư hơi ngần người ra, sau đó lắc đầu.
Tần Thiên mở miệng nói:
- Thế sao ngươi lại giết Khế Ước Linh của người ta ngay tại chỗ?
- Không phải đấy là một con hung thú à?
Trần Thư mở miệng nói, có chút không hiểu ý của Tần Thiên là gì.
- Ngươi có thể nhìn ra sự khác nhau giữa Khế Ước Linh và hung thú ư?
Tần Thiên nhíu mày lại. Thật ra thì cả hai không khác nhau là mấy, thậm chí không ít người có Khế Ước Linh có thể tìm đến được chủng tộc của nó ở trong Dị Không Gian.
- Cái này thì có gì là khó?
Trần Thư nhún vai, nói:
- Lúc đó ta nhìn thấy Chân Châu ở trong cơ thể của con Dực Sư kia …
...
Hai người giật giật khóe miệng, nghĩ tới thì đúng là lúc đầu Dực Sư bị Cự Hình Phong Nhận cắt vỡ bụng.
Nhưng vấn đề là khoảng cách của hai bên khá xa, hơn nữa còn máu thịt be bét nữa.
Đây là thứ mà con người có thể thấy rõ được ư?
Một lát sau, Tần Thiên mở miệng nói:
- Ngươi đi về đi, nghỉ ngơi cho thật tốt.
Trần Thư gật đầu, sau đó lại nhìn về phía hai người rồi nghiêm túc nói:
- Hiệu trưởng, lão sư, cám ơn hai người…
- Hả?
Hai người hơi ngẩn ra, cả người cũng sững sờ hết một lúc.Tội phạm còn có thể nói ra những lời này ư?
Trần Thư nói tiếp:
- Bởi vì có sự ấm áp của ngươi…
Ầm!
Tần Thiên lập tức đá hắn một phát bay xuống dưới nóc nhà, lão đã không thể nhịn thêm được nữa rồi.
Trần Thư phủi phủi bụi ở trên người mình rồi lớn tiếng nói:
- Không phải chứ… Ta vẫn chưa nói hết mà…
- Ngươi có thể dẹp luôn đi!
Tần Thiên tự nhủ một câu nhưng trên mặt lại hơi có chút ý cười.
Trần Thư thấy không được đáp lại nên đã xoay người quay trở về trong phòng của mình.
Tần Thiên nhìn về phía đài tỷ thí ở trung tâm của đảo, lẩm bẩm:
- Thi đấu thế giới đã gần đến hồi kết, mọi thứ đều sẽ thuận lợi nhỉ.
Liễu Phong gật đầu nói:
- Mong là như thế…
...
Thời gian từ từ trôi qua đến đầu tháng chín.
Mọi thứ trên Khởi Nguyên Đảo đều vô cùng bình yên, không hề xuất hiện bất kỳ biến động nào.
Đồng thời, liên tục có nhân viên chuyên nghiệp giữ gìn và sửa chữa thiết bị bảo hộ ở vị trí chiến đấu, cuối cùng thì cũng hoàn thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận