Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 128: Xe cứu thương còn phải do chính mình tự kêu … (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Ầm!
Đám người Trần Thư toàn bộ đều ăn đấm, sau đó còn bị đạp bay.
Bọn ta biết sai rồi mà.
Hai người chạy trối chết, nhưng trong mắt toàn là cảm động.
Được người khác quan tâm đương nhiên là rất thích!
Thôi được rồi, hai người quay lại dọn dẹp mau!
Phương Tư quay người, xoa xoa đôi mắt, lại quay về bộ dạng bá đạo như lúc đầu.
Đại ca đại tỷ, chúng ta sắp bị rang khô luôn rồi…
Hai chú cháu Chu Đại Bạch vừa mới tới gần Xích Viêm Long, ngay lập tức có cảm giác nước trong cơ thể bọn họ đều bốc hơi hết.
Xích Viêm Long gắt gao nhìn chằm chằm bọn hắn, trong miệng thỉnh thoảng phun ra khí nóng hầm hập.
Thấy vậy, Phương Tư ra lệnh cho Xích Viêm Long cách xa một chút.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Trần Thư thì bọn Chu Hiên chết chắc.
Nhưng Phương Tư cũng xong luôn, cho dù có là thiên tài đến từ Hoa Hạ học phủ cũng không cách nào trốn tránh được sự trừng phạt của pháp luật.
Phương Tư tỷ …
Trương Đại Lực bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra.
Mấy phút sau, Phương Tư hai tay ôm ngực, vẻ mặt lạnh lùng, nói:
Ngươi đòi em trai ta hai trăm ngàn Hoa Hạ tệ?
Không phải không cần, không cần, là chúng ta sai rồi.
Trán Chu Hiên rịn ra mồ hôi lạnh, không dám nhìn vào mắt đối phương.
Cùng là Hắc Thiết Cấp Ngự Thú Sư, nhưng hai Khế Ước Linh của hắn toàn là cấp B, tất nhiên là chỉ có thể chịu ăn đòn.
Mặc dù Chu gia kinh doanh ngự thú dược tề, nhưng thế lực của nhà họ ở Kinh Đô giỏi lắm cũng chỉ là hạng ba, không có cửa đi so với Hoa Hạ học phủ.
Phương Tư quay đầu hỏi:
Trần Bì, ngươi nói thử coi?
Nàng vừa mới dứt lời, một tiếng hét thảm lập tức vang lên.
Ối!
Chỉ thấy Trần Thư và Trương Đại Lực cùng lăn đùng ra đất, trông có vẻ như đau đến không muốn sống nữa.
Phương Tư tỷ, ta cảm giác đầu ta đau không chịu nổi, ta cần một trăm viên Ngự Thú Trân Châu để trị liệu!
Tỷ, ta cũng vậy, đứng không nổi luôn nè, e rằng phải mười con hung thú lãnh chúa tới mới giải khuây được á.

Nhìn xem hai người càng lúc càng lố, chú cháu Chu Hiên hoàn toàn sững sờ.
Có muốn tống tiền đi nữa, chúng ta có thể dùng cách khác không?
Ngươi đau đầu thì đi mua thuốc, đòi Ngự Thú Trân Châu làm cái gì?
Tên kia còn lố hơn, chân đau đi đòi hung thú lãnh chúa làm gì, ngươi ăn được chắc?
Trong đáy mắt Phương Tư hiện lên ý cười, miệng lưỡi lại lạnh lùng nói:
Nhìn kìa, hai đứa em trai ta đều bị thương không nhẹ, các ngươi làm sao thì làm đi.
Nói xong, Xích Viêm Long gầm nhẹ một tiếng, bay đến chặn cửa đấu trường lại, mà Băng Sương Cự Long cũng bay tới, bao vây chú cháu Chu Hiên.
Cảm giác nóng lạnh xen kẽ khiến cho hai người họ đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chu Hiên cắn răng nói:
Bọn ta sẽ bồi thường ba trăm ngàn tiền thuốc men!
Ba trăm ngàn?
Mắt của Trần Thư trừng một cái, móc từ trong túi ra một cái túi máu, nuốt đầy một miệng máu giả.
Ôi ngũ tạng lục phủ của ta không xong rồi…
Phun!
Trần Thư lắc lắc đầu, giống như cái vòi phun nước, không ngừng phun ra máu tươi.

Mẹ nó, giả hơn chút nữa được không, ngươi tưởng ngươi là súng nước cao áp chắc!
Chu Hiên hít thật sâu, mở miệng nói:
Bốn viên Ngự Thú Trân Châu cấp cơ sở! Không thể nhiều hơn nữa!
Dựa theo giá cả chỗ cửa hàng lão Quỷ, bốn viên như vậy tính ra cũng có giá… ờ… sáu trăm ngàn.
Phương Tư lắc đầu, nói:
Phải thêm một con hung thú biến dị cấp cơ sở mới được!
Hai người nhóm Chu Hiên đều không dám phản bác nàng, ngoại trừ nghiến răng nghiến lợi gật đầu thì không thể làm gì khác.
Không những không đòi được hai trăm ngàn tiền bồi thường, ngược lại còn mất một triệu, trận này thua đến cái quần cộc cũng không còn.
Chu Hiên coi như là một trong những người đứng đầu Chu gia, huy động nguồn tiền cỡ một triệu thì vẫn có thể làm được.
Rất nhanh sau đó, tiền và vật phẩm bồi thường đã được đưa tới.
Há há há …
Trần Thư cùng Trương Đại Lực một bên cười bỉ ổi, một bên phấn khích cất bồi thường phẩm vào.
Giá trị chủ yếu của hung thú biến dị nằm ở chỗ Ngự Thú Trân Châu bên trong cơ thể cùng với phần nội tạng đặc biệt có thể lĩnh hội kỹ năng.
Ba người rời khỏi đại học Linh Trù Kinh Đô, bỏ lại đám người Chu gia còn đang chật vật.
Thúc thúc, vậy là xong rồi sao? Nàng ta còn trẻ như vậy, Chu gia chúng ta đâu cần phải sợ hãi…
Ầm!
Chu Hiên tặng cho hắn ta một cái bạt tai mạnh, hung hăng đánh cháu mình một trận.
Không phải sợ hả? Ngươi cũng biết người ta là người trẻ tuổi hả? Người trẻ tuổi mạnh đến vậy thì Chu gia có thể động tới chắc? Cha ngươi có tới cũng bị nghiền ra bã có rõ chưa hả?
Chu Hiên dù gì cũng là Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp, nhưng hắn ta chưa bao giờ ngờ tới khoảng cách so với thiên tài có thể lớn tới mức độ đó.
Hai Khế Ước Linh thuộc Long hệ, hôm nay hắn ta đã được mở mang tầm mắt.
Xong ~~ xong ~~
Ngay bên ngoài Ngự Thú Quán, thanh âm của xe cứu thương vang lên.
Người bị thương ở đâu?
Nhân viên y tế vọt vào trong Ngự Thú Quán.
Ở bên đó!
Chu Hiên phủi tay, chỉ về hướng Chu Đại Bạch đang ngã xuống đất.
Chu Đại Bạch nằm trên cáng cứu thương, trong lòng không ngừng cảm thấy uất ức, xe cứu thương còn phải do chính mình tự kêu…
Bạn cần đăng nhập để bình luận