Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 829: Đứa trẻ nhà ai suốt ngày khóc? (2)

Trong mắt lão ta hiện lên vẻ suy tư, nói:
- Chúng ta đã họp và thảo luận qua với các chuyên gia, nếu ngươi để Slime trực tiếp nuốt chửng, vậy thì sẽ có khoảng một phần năm xác suất lĩnh hội được “Cuồng Phong Phi Hành”!
- “Xé Rách Cự Trảo” và “Mãn Thiên Vũ Toái”cũng tương tự, còn “Chấn m Kích” xác suất là hai phần năm.
Trần Thư gật gật đầu, ba kỹ năng đầu tiên lần lượt cần cánh, móng vuốt và lông vũ, với Slime thì không có khí quan tương quan, do đó tỷ lệ lĩnh hội được kỹ năng càng thấp.
Mà yêu cầu của “Chấn m Kích” không cao, chỉ cần có thể phát ra âm thanh là có thể lĩnh hội bình thường được.
- Đương nhiên là xác suất không chính xác tuyệt đối!
Tần Thiên cười cười, mở miệng nói:
- Cũng có thể cái gì ngươi cũng không lĩnh hội được…
- ...
Tuy rằng về cơ bản là có thể lĩnh hội được, nhưng ngộ nhỡ ngươi xui xẻo uống nước lạnh cũng mắc răng, cũng không phải là không có khả năng đâu!
- Tất cả phải xem ngươi thế nào rồi!
Tần Thiên đưa cái bình đựng trái tim màu đỏ cho hắn ta, toàn quyền do Trần Thư quyết định.
- Ta cần suy nghĩ…
Trần Thư xoa xoa đầu, suy nghĩ một lúc, nói:
- Hiệu trưởng, trò chơi này có bảo hiểm gì không?
- Hả? Cái gì?
Tần Thiên có chút không phải ứng kịp, vẻ mặt mông lung nhìn hắn.
- Thì là ta mua một cái bảo hiểm đó, ngộ nhỡ không lĩnh hội được gì, công ty bảo hiểm sẽ đền bù tổn thất cho ta…
- Ngươi thật vớ vẩn quá!
Khoé miệng Tần Thiên giật giật, bảo hiểm lớn như thế, đến Hoa Hạ Học Phủ cũng không dám làm.
- Tiểu tử nhà ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi!
Hai người họ đứng dậy, chuẩn bị đi trước.
Tiền đặt cược lớn như vậy, người bình thường cũng phải cần mấy ngày mới nghĩ ra đáp án.
Tuy nhiên, Trần Thư có bao giờ làm một người bình chứ?
- Điều này còn phải nghĩ sao? Đương nhiên là làm rồi!
Vẻ mặt của hắn quyết đoán, trực tiếp triệu hồi Slime ra.
- Lép nhép! Lép nhép!
Đôi mắt to tròn của Tiểu Hoàng hiện lên vẻ háo hức muốn thử, hệt như đã nhận ra điều gì đó.
- Mày phải cố lên cho ta đó!
Trần Thư xoa xoa đầu Tiểu Hoàng:
- Slime có thể nuốt chứ?
- ...
Khoé miêng hai người Tần Thiên bọn họ giật giật, luận tới sự điên rồ thì vẫn chỉ có ngươi thôi!
- Nếu không thành công, ta sẽ ăn ngươi luôn!
Trần Thư đe doạ một câu, cũng không quan tâm Tiểu Hoàng có ăn được hay không luôn.
- Đâu có trẻ con suốt ngày khóc, đâu có con bạc suốt ngày thua!
Trần Thư trực tiếp mở cái bình chứa ra, đút quả tim đỏ cho Tiểu Hoàng ăn, nói:
- Do dự mới bại trận! Ăn nó cho ta!
- Òm ọp!
Vẻ mặt Tiểu Hoàng hưng phấn, há to miệng ra, trực tiếp nuốt xuống.
- Ọc ọc, ọc ọc~
Hai mắt nó không khỏi híp lại, vẻ mặt trở nên vô cùng hạnh phúc
- Nếu có thể thật sự thành công, sau này ta nhất định sẽ hoàn toàn thay đổi, trở thành một người mới hơn…
Hai tay Trần Thư đan lại, không ngừng lẩm bẩm, nhìn có chút không bình thường…
Liễu Phong và Tần Thiên hai người bọn họ không có rời đi, đồng thời trong ánh mắt cũng có chút mong chờ.
Đây là nguyên liệu quý hiếm! Nếu thành công thì đương nhiên là vui mừng rồi, còn nếu như thất bại, thì tất nhiên họ phải ngăn Trần Thư lại.
Ai mà biết được hắn thua lại đỏ mắt, rồi sẽ làm ra chuyện nghịch trời gì chứ…
Năm phút sau, mọi thứ đều sóng yên biển lặng.
- Òm ọp!
Đôi mắt của Tiểu Hoàng to tròn, vẻ mặt như người vô tội…
- Không phải chứ…
Trần Thư nhìn bảng kỹ năng của nó, đừng nói đến Cuồng Phong Phi Hành, ngay cả một kỹ năng cũng không có…
- Khỉ thật, lần lĩnh hội này thất bại rồi? Xác suất không hợp lý vậy mà ta cũng rơi vào sao?
Hắn ra trợn tròn mắt, trái tim cứ chùng xuống, chùng xuống…
- Cạch!
Cơ thể hắn run lên, cơn co giật ập thẳng tới, đôi chân của hắn chốc chốc lại giật lên…
- Mẹ nó!
Hai người Tần Thiên lập tức chạy tới, túm chặt lấy người hắn nói:
- Trần Bì, không đến mức đó chứ! Nguyên liệu sau vẫn còn cơ hội có được mà!
Một lúc sau, Trần Thư chậm rãi mở hai mắt ra, vẫn là bộ dạng không thể yêu thương nổi ấy.
- Hiệu trưởng, ngươi nói xem chúng ta sống còn có ý nghĩa gì chứ?
Nói dứt câu, trong tay hắn xuất hiện một bình Dược Tề có dán hình ngọn lửa ở bên trên…
- Con mẹ nó chứ!
Thân thể Liễu Phong chấn động, trong mắt hiện lên chút bối rối.
Hắn ta biết ngay mà, nếu như thật sự thất bại thì Trần Thư sẽ làm ra chuyện gì đó nghịch thiên cho mà xem…
- Òm ọp!
Đúng lúc này, Tiểu Hoàng trông rất vui vẻ mà nấc cụt.
Cơ thể mập mạp của nó lắc lư một chút, vậy mà lại trực tiếp lao từ bên trong Ngự Thú Không Gian ra bên ngoài.
Nhưng do ký túc xá quá nhỏ nên cơ thể của nó trực tiếp bị chèn ép đến biến dạng.
- Òm ọp! Òm ọp!
Tiểu Hoàng dùng hết sức gạt ban công ra rồi đi đến bên ngoài ký túc xá.
Cơ thể khổng lồ của nó lơ lửng giữa không trung, trông giống như một quả bóng bay khổng lồ màu vàng vậy. Đôi mắt dễ thương, ngây ngốc của nó cứ nhìn chằm chằm vào Trần Thư.
- Hả? À!
Thân thể Trần Thư chấn động, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi xen lẫn sự vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận