Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1238: Biết co biết duỗi, đây mới là phong thái của tội phạm

- Tần Thiên!
- ?
Vẻ mặt của tất cả mọi người thoáng chốc đã sững lại, bầu không khí như đông cứng lại ngay lập tức, một khung cảnh hoàn toàn tĩnh lặng.
- Cái gì nhỉ, bữa trưa hôm nay ngươi muốn ăn món gì?
Vương Tuyệt ho khan một tiếng rồi nói:
- Ta về trước chuẩn bị cho mọi người.
- Cùng nhau đi!
A Lương nói tiếp:
- Xem thi đấu cả buổi sáng, giờ thực sự có chút đói bụng rồi.
Nói tới đây, vẻ mặt của mọi người trông rất tự nhiên, ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn rồi rời đi.
Khoé miệng Trần Thư không khỏi giật giật, hắn nói:
- Không phải lúc nãy vừa mới nói muốn xuất đầu giúp ta sao?
- Đầu heo (*)? Được! Bữa trưa hôm nay sẽ làm đầu heo!
(*) chơi chữ: 整猪: xuất đầu và 猪头: đầu heo đồng âm
- ...
Đầu Trần Thư hiện đầy hắc tuyến, hắn nhủ thầm:
- Rốt cuộc ta đang mong chờ cái quái gì thế này?
- Trần Bì à.
Từ Tinh Tinh vỗ vai hắn rồi nói:
- Có câu nói, lùi một bước biển rộng trời cao. Nếu là Bạch Ngân Ngự Thú Sư trở xuống thì chúng ta còn có thể đánh một trận, còn Vương Cấp như này thì thôi bỏ đi.
- Thành thật mà nói thì không phải là sợ.
A Lương cũng đi tới, nói:
- Quan trọng người ta là hiệu trưởng đấy, chúng ta chỉ là học sinh thôi, ngươi có còn muốn tốt nghiệp nữa không?
Vương Tuyệt gật đầu tiếp lời:
- Đúng vậy, nếu như không phải là hiệu trưởng thì cho dù có là Truyền Kỳ Cấp thì ta cũng có thể làm cho hắn ta xây xẩm mặt mày!
- Thôi dẹp đi!
Trần Thư lắc đầu nói:
- Xem ra phải dựa vào chính mình tự tìm đường lui thôi!
- Xây xẩm cái gì?
Ngay lúc này, Tần Thiên lặng lẽ đi tới bên cạnh mọi người.
Thân thể Vương Tuyệt run lên nói:
- Ấy… hiệu trưởng, không có gì.
- Khoác lác ít thôi!
Tần Thiên mỉm cười, sau đó nhìn về phía Trần Thư mà hỏi:
- Trần Bì, ngươi vừa nói dựa vào chính mình? Là làm gì vậy?
Những ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Trần Thư.
Bây giờ thủ phạm đang ở ngay trước mặt, họ muốn xem Trần Thư sẽ làm gì tiếp theo.
Trần Thư thoáng chốc cũng giật mình, rồi tiếp lời:
- Cái gì? Vừa rồi ta có nói chuyện sao?
- ...
Ánh mắt mọi người co rụt lại, giả ngu giả ngây thật sự chỉ có ngươi!
- Là ta đã yêu cầu người dẫn chương trình hủy bỏ cuộc phỏng vấn trước đó.
Tần Thiên vỗ vỗ vai Trần Thư rồi nói tiếp:
- Ngươi sẽ không trách hiệu trưởng này đâu đúng không?
- Sao lại trách được chứ!
Trần Thư cười nói:
- Ta mắc chứng sợ xã hội nên không thích hợp để phỏng vấn. Cảm ơn hiệu trưởng đã thông cảm!
- ...
Trên đầu nhóm người hiện đầy hắc tuyến, thực sự lời quỷ quái gì ngươi cũng có thể nói ra được!
Vẻ mặt của Trần Thư rất bình tĩnh, không có chút khó chịu nào cả.
Biết co biết duỗi, đây mới là phong thái của tội phạm!
- Sợ xã hội, hội chứng sợ xã hội!
Vẻ mặt Tần Thiên trịnh trọng, sửa sang lại:
- Không phải là mang lại nỗi sợ cho xã hội, cái này thì liên quan cái rắm gì tới ngươi chứ!
- ...
Trần Thư cười khan nói:
- Cũng không khác biệt lắm, không khác biệt lắm.
Một nhóm người đang cười nói rôm rả dưới ánh mắt ghen tị của mọi người, sau đó rời khỏi khu vực gần Tỷ Thí Đài.
...
Vào buổi trưa, Trần Thư xoa tay nói một cách hào hứng:
- Hiệu trưởng, khi nào thì giải thưởng quán quân cuộc thi đấu thế giới của chúng ta sẽ được phân phát vậy?
- Hôm nay thi đấu kết thúc, ngày mai sẽ là lễ trao thưởng.
Tần Thiên cười nói:
- Đứa nhỏ nhà ngươi chính là bên thắng lớn nhất của cuộc thi đấu thế giới.
- Hết cách rồi, thực lực quá mạnh mà.
Trần Thư thở dài một tiếng, hắn nói:
- Nhìn ra toàn cầu, thật sự là không ai có thể đánh lại được. Cảm giác giống như là đi vào viện dưỡng lão vậy.
- ?
Mọi người tròn xoe đôi mắt, ngươi miêu tả cái kiểu gì thế?
Một nhóm người đang tụ tập xung quanh, ăn một bữa ăn của Khế Ước Linh Vương Cấp một cách giản dị tự nhiên.
Sau bữa trưa, Trần Thư mở miệng nói:
- Buổi chiều các ngươi đi xem đi, ta không tham gia đâu, Hắc Thiết Cấp có gì đáng xem đâu chứ.
Nói xong, hắn bèn quay trở về phòng của mình.
- Để hắn ra vẻ à?
Liễu Phong nhìn bóng lưng của Trần Thư, không ngờ hắn vậy mà lại không xem trực tiếp trận chung kết của Hắc Thiết tổ.
- Ta cũng không xem đâu.
A Lương đứng lên nói:
- Bây giờ ta đã là Bạch Ngân Cấp rồi, Hắc Thiết nhỏ nhoi kia thật sự không có gì hứng thú cả.
- Ta cũng vậy!
- Ta cũng vậy!
Vương Tuyệt và Từ Tinh Tinh cũng lên tiếng, sau quay trở về phòng của mình.
Sau một trận thi đấu như vậy, tinh thần của họ đều rất căng thẳng. Bây giờ đã kết thúc rồi, cuối cùng cũng đã đến lúc nghỉ ngơi.
- Đám tiểu tử này…
Tần Thiên và Liễu Phong chỉ biết nhìn nhau mà mỉm cười lắc đầu, cũng không ngăn cản họ.
Đặc biệt là với kinh nghiệm chiến đấu của Trần Thư, việc xem trận thi đấu của Hắc Thiết tổ thật sự không có tác dụng gì cả.
...
Trận thi đấu vào buổi chiều sẽ sớm bắt đầu, mặc dù cũng là trận chung kết, nhưng rõ ràng là không nổi bằng Bạch Ngân tổ lúc sáng.
Một nguyên do là một nhóm cùng tác chiến sẽ càng chú trọng hơn về phối hợp và hiểu ngầm, mà không phải là khả năng cá nhân, tính thưởng thức cũng không bằng Bạch Ngân tổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận