Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 565: Ta có hai bằng hữu

- Ngươi cho rằng có khả năng người khác cảm thấy năng suất đi săn hung thú quá thấp, muốn làm điều gì đó thật bất ngờ, dứt khoát cho nổ tung một lần!
- ...
Trần Thư cười khan một tiếng, ngươi chỉ còn thiếu chỉ mặt gọi thẳng tên thôi.
- Sĩ quan huấn luyện, đầu tiên ta không có khả năng này, thứ hai ta sẽ không kiếm được lợi nhuận từ việc giết những hung thú bình thường, Trần Thư ta sẽ không làm những chuyện như vậy!
- Đó là điều mà ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Vương Chấn Long gật đầu, căn cứ vào dũng khí của Trần Thư mà nói thì có thể làm được chuyện như vậy, nhưng lại không có động cơ gây án!
- Ọp ọp!
Ngay lúc này, Tiểu Hoàng bĩu môi một cái, trực tiếp phun ra ba người.
Đám người A Lương ngã xuống đất, thần sắc giật mình tỉnh lại
- Trần Thư, không sao chứ?
A Lương là người đầu tiên phục hồi, hắn ta nhớ rằng Tiểu Hoàng hình như đã bị đánh lén.
- Không sao đâu, Tiểu Hoàng chỉ vô tình đụng phải một khỏa trên núi đá.
- Núi đá?
Cả ba người bọn học liếc nhìn nhau, mẹ nó thân thể lớn như vậy mà lại có thể bị hòn đá đè lên người sao?
- Được rồi, các ngươi mau chóng trở về Lam Tinh càng sớm càng tốt, nguy hiểm có khả năng không giải trừ!
Vương Chấn Long mở miệng nói:
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể Hoang Thạch sơn lâm sẽ phải phong tỏa một thời gian!
- Sĩ quan huấn luyện, cáo từ!
Trần Thư thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức thu hồi Khế Ước Linh, cùng với đám người A Lương rời khỏi Dị Không Gian.
- Cái mẹ nó đây là chuyện gì chứ?
Vương Chấn Long một mình bên trong căn cứ, lắc đầu thở dài:
- Hoang Thạch sơn lâm, Hoang Thạch đã không còn, sơn lâm cũng không còn…
Bên trên Hoang Thạch Trấn, lúc này các tân sinh vẫn còn đang bàng hoàng.
Vốn chỉ tưởng rằng một bài huấn luyện quân sự đơn giản, vậy mà hóa ra lại đáng sợ đến vậy.
- Chẳng lẽ là hắn ta?
Trong đám người Hạ Viêm nhìn về phía Trần Thư đã trở về, trong lòng suy nghĩ xem có nên báo cáo hay không.
- Hả? Ngươi nhìn cái gì vậy?
Trần Thư nhìn về phía Hạ Viêm, tuy rằng hai mắt đờ đẫn, nhưng lại có ánh sáng hung hãn của một tên tội phạm.
- Ừm…
Hạ Viêm ngay lập tức cúi đầu theo bản năng, không muốn báo cáo gì nữa.
Bây giờ không có bằng chứng, không chắc liệu Trần Thư có kết thúc trò chơi hay không, nhưng hắn đã chỉ định rằng nó sẽ biến mất.
Bốn người Trần Thư trở lại cùng đám người, chuẩn bị trở về Hoa Hạ học phủ.
Hai ngày sau, các thường dân Ngự Thú Sư ở Hoàng Thạch Trấn lần lượt rút lui.
Nhưng Ngự Thú Sư chính thức vẫn tiếp tục chạy đến.
Tiểu trấn trở nên im lặng, các đường phố chủ yếu đầy ắp binh lính tuần tra qua lại.
Ngự Thú Sư ở Hoang Thạch sơn lâm cũng là lần đầu trở lại Lam Tinh.
Vụ nổ trước nay chưa từng có đã khiến bọn họ khiếp sợ.
Các tân sinh của Hoa Hạ học phủ đã không rời đi, theo kinh nghiệm cá nhân, bọn họ đã yêu cần cung cấp một số thông tin.
Bốn người Trần Thư đang chờ ở trong khách sạn,
- Phân Thân và Cự Đại Hóa đều được nâng lên một cấp, thuộc tính chủ yếu của hai Khế Ước Linh cũng được tăng thêm 10%, việc bổ sung nguyên liệu Hắc Thiết Cấp Lãnh Chúa thu hoạch rất tốt
Trần Thư im lặng suy nghĩ, ánh mắt hắn nhìn về phía Hôi Sắc Tiểu Điểu bên cạnh Vương Tuyệt.
- Tiểu Trần, ngươi nhìn ta làm gì?
Tiểu Điểu khua cánh, hình như có vẻ hơi bối rối.
Trần Thư mở miệng nói:
- Ngươi cứ nói đi? Tất cả cứ phun ra!
- Bỏ đi, chút tiền lẻ này mà cũng nhớ kỹ…
Chỉ nhìn thấy Tiểu Điểu đã sử dụng kỹ năng Không Gian, hai vật liệu Lãnh Chúa đã xuất hiện trên mặt đất.
- ?
Trần Thư nhướng mày, nói:
- Không còn sao?
Tiểu Điểu bình tĩnh nói:
- Mất rồi!
Ngay khi vừa dứt lời, một bóng đen đã trực tiếp lao về phía nó.
- Tiểu Trần, ngươi đừng có quá đáng!
Thần sắc Không Gian Điểu hoảng sợ, chỉ cảm thấy chính mình bị mắc kẹt không có cách nào để thoát ra.
- Nghĩ đến tội phạm Nam Giang ta sao? Ngươi thật sự là không sợ chết à!
Thần sắc Trần Thư bình tĩnh, tay phải cầm theo một túi phân Urea, bên trong Tiểu Điểu không ngừng vùng vẫy.
- Làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, thật là đen đủi mà!
- Mẹ nó ta từ sáng sớm đến chạng vạng tối đều giết, ngươi nói sẽ cho ta hai vật liệu Hắc Thiết Cấp sao? Ngươi dám làm vậy sao!
Trần Thư dùng tay phải giữ chặt miệng túi, trực tiếp vung túi phân Urea lên trên.
Hôi Sắc Tiểu Điểu quay cuồng một trận, hoảng sợ nói:
- Tiểu Vương, mau chóng thu hồi ta trở về không gian!
Trần Thư im lặng liếc nhìn Vương Tuyệt một lúc.
Thần sắc Vương Tuyệt kinh ngạc, lập tức che bụng nói:
- Xong rồi, ta chạy đây!
Nói xong hắn ta không thèm quay đầu lại nhìn mà bỏ chạy vào nhà vệ sinh.
- Thực ra ta đi theo chủ nhân như vậy chỉ là lãng phí danh phận!
Thần sắc Hôi Sắc Tiểu Điểu giận dữ, đồng thời mở miệng nói:
- Đại ca, thả ta ra! Đừng ném nữa, ta choáng lắm rồi!
Khóe miệng Trần Thư nở nụ cười, nói:
- Bây giờ biết sai chưa?
Không phải tội phạm Nam Giang thu thập một con chim rất dễ dàng sao?
Nói xong, hắn mở túi phân Urea ra.
Hôi Sắc Tiểu Điểu ngau lập tức vỗ cánh, uy hiếp nói:
- Tiểu Trần, mẹ nó ngươi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận