Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1046: Cái này mẹ nó đi ra như thế nào?

Nhưng vào lúc này, trong đầu của hắn lại lần nữa xuất hiện tin tức nhắc nhở.
[Chú thích: Kéo dài thương tổn hỏa diễm có thể tan ra phòng ngự của Băng Sương lãnh chúa.]
- Hả?
Trần Thư nhướng mày, quả nhiên là có nhược điểm.
Ngay tại lúc hắn suy tư, hai Khế Ước Linh khác của Khắc Lai đã bị đào thải.
- Đều dùng kỹ năng hỏa diễm, có thể suy yếu phòng ngự của nó!
Trần Thư la lớn:
- Chúng ta đồng tâm hiệp lực, ta không hy vọng có người tay không mà về, nhất định phải cầm tới ban thưởng cuối cùng!
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt mọi người chấn động, gật đầu thật mạnh.
Không nghĩ tới tội phạm tuy rằng có chút không nói đạo lý, nhưng ít ra vẫn chưa mất lương tâm!
Rầm rầm rầm!
Đủ loại kỹ năng hỏa diễm đánh tới, nhưng kỳ thật không có một chút tác dụng, chỉ là hấp dẫn hỏa lực.
- Số lượng kỹ năng không đủ!
Trần Thư nhíu mày, Husky của hắn chỉ có ba cái kỹ năng hỏa diễm, mà kỹ năng của những người còn lại vô dụng.
Muốn cắt giảm lực lớn phòng ngự của Băng Sương lãnh chúa chỉ sợ là không thực tế.
Xuy xuy xuy!
Lúc này lại là ba Khế Ước Linh Bạch Ngân bị đông thành tượng băng, bất đắc dĩ rút lui.
- Không được! Phải nghĩ một chút biện pháp!
Trong mắt Trần Thư có chút suy tư, trong đầu đột nhiên thông suốt.
- Có rồi!
Vẻ mặt hắn kích động, nháy mắt lấy ra một bình dược tề, trong đó cất một hỏa diễm Đóa Đóa.
Chính là Dược Tề Nhiên Thiêu phiên bản gia cường lúc trước hệ thống ban thưởng!
- Cho ngươi toàn bộ!
Trần Thư nhếch mép cười, mở miệng nói:
- Mọi người toàn bộ tiến công, giúp ta hấp dẫn lực chú ý một chút!
- Được!
Mọi người gật đầu, lập tức tích cực phối hợp với Trần Thư.
Gừ!
Băng Sương lãnh chúa rống lớn một tiếng, phóng ra kỹ năng gây sát thương lớn tới những Khế Ước Linh còn lại.
Thừa cơ hội này, Trần Thư để Thỏ Không Gian mở Không Gian Thông Đạo ra.
- Đi nào!
Trần Thư trực tiếp ném Dược Tề Nhiên Thiêu ở tay phải vào.
Dược tề xuyên qua thông đạo, nháy mắt đập phải phần lưng không có phòng bị của Băng Sương Cự Nhân.
Ba!
Tiếng bình dược tề nát, bên trong nháy mắt hiện lên hỏa diễm, trải rộng toàn thân Băng Sương Cự Nhan.
Khế Ước Linh của đám người Trần Thư đã sớm chuẩn bị kỹ càng, để Khế Ước Linh rời xa Băng Sương lãnh chúa.
Rầm rầm rầm!
Hỏa diễm kéo dài không ngừng, Băng Sương Cự Nhân trăm mét nháy mắt trở thành Hỏa Diễm Cự Nhân.
Trên người nó tản ra hàn khí, nhưng không cách nào dập tắt ngọn lửa trên người, giống như hoại thư, kéo chặt lấy nó.
- Bà mẹ nó, đây là kỹ năng gì?
Thân thể mọi người chấn động, vội vàng kéo giãn khoảng cách.
- Hình như lửa này có chút quen…
Đám người A Lương liếc nhìn nhau một cái, vẻ mặt lộ ra chút cổ quái.
Vương Tuyệt gãi gãi đầu, nói:
- Ta cảm thấy khá giống trận lửa lớn kia ở thành phố Lam Hải…
Lời này vừa nói ra, hai người bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách vô cùng quen thuộc.
Một màn trước mắt cùng với lửa lớn trong tin tức thông báo lúc trước quá giống, chỉ là phạm vi không lớn như vậy mà thôi.
- Đừng suy đoán lung tung!
Trần Thư liếc nhìn ba người một cái, chuyên chú nhìn chằm chằm Băng Sương lãnh chúa.
Uy lực của Dược Tề Nhiên Thiêu không lớn, nhưng thắng ở kéo dài, hơn nữa có hiệu quả không dễ dập tắt.
Sương khí trên người Băng Sương Cự Nhân không ngừng chôn vùi, lực phòng ngự bị kéo xuống.
Nhưng nó không để ý ngọn lửa trên người, mà ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khế Ước Linh của đám người Khắc Lai.
Rầm rầm rầm!
Hai chân của nó đạp mạnh, một đạo sương khí màu xanh lam lấy nó làm trung tâm, nháy mắt khuếch tán ra, bao trùm toàn bộ di tích.
Toàn bộ tốc độ di chuyển của Khế Ước Linh đều bị cưỡng ép cắt giảm.
Ngay sau đó, gió tuyết đầy trời bay xuống, giống như một lưỡi đao sắc bén.
- Hả?
Trần Thư vội vàng để Khế Ước Linh kéo dài khoảng cách, chờ đợi kỹ năng của Băng Sương lãnh chúa kết thúc.
Mà Khế Ước Linh của những người còn lại thì thảm, phòng ngự của bản thân nháy mắt bị xé rách, thân thể trải rộng lít nha lít nhít vết thương.
Trong lúc nhất thời, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, thân thể đều bị thương nặng.
Thấy một màn như vậy, những người còn lại chỉ có thể cưỡng chế thu Khế Ước Linh về, không còn dám tham chiến.
Ngắn ngủi mấy phút đồng hồ, Băng Sương lãnh chúa đã đào thải mất Khế Ước Linh, chỉ còn lại có ba Khế Ước Linh của Trần Thư.
- Toàn quân nhanh như vậy đã bị diệt?
Khóe miệng Trần Thư giật một cái, vốn còn tưởng rằng mọi người có thể chống đỡ được một hồi.
Xem ra tất cả vẫn phải dựa vào bản thân!
Gừ!
Lúc này độ phòng ngự của Băng Sương Cự Nhân đã hạ thấp, nháy mắt phát động kỹ năng mới.
Nó rống lớn một tiếng, thân thể xuất hiện quang mang màu băng lam.
- Mau lui lại!
Tần Thư theo bản năng phát giác được uy hiếp, lập tức để Khế Ước Linh rời ra.
Xuy xuy xuy!
Mặt ngoài thân thể của nó xuất hiện nhiều sương lạnh, nhưng không nhằm vào Khế Ước Linh của Trần Thư, mà là cưỡng ép đông cứng ngọn lửa của Dược Tề Nhiên Thiêu.
Chỉ chốc lát sau, ngọn lửa trên người nó hoàn toàn chôn vùi.
- Dùng để dập lửa sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận