Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1370: Giết ngươi, bảo vật không phải vẫn là của ta sao?

Cự Hổ Vương không phản ứng lại, ánh mắt nó đầy vẻ khinh bỉ, làm ra vẻ ta đã nhìn thấu ngươi rồi.
- Uỳnh uỳnh uỳnh.
Hai bên lại đánh nhau bằng kỹ năng thêm nhiều phút nữa.
Vẻ điềm đạm vốn có của Cự Hổ Vương bắt đầu thay đổi.
Cái quả bóng to tròn ở phía trước vẫn có vẻ như sắp chết rồi vậy, cứ như chỉ cần tấn công thêm một phát nữa thôi là nó sẽ ngã xuống.
Thế nhưng khi đã chịu sự tấn công của khoảng mười tảng đá khổng lồ mà nó vẫn không có vẻ gì như sắp ngã xuống.
- Mẹ nó chứ, bỏ đi.
Ánh mắt Cự hổ Vương đầy vẻ giận dữ, vết thương trên người khiến nó nóng nảy hơn bao giờ hết, nó quả đoán chọn cách rời đi.
Thế nhưng muốn rời đi thì đã quá muốn rồi.
Dùng nước ấm để luộc ếch, khi thấy nóng, thì đã không chạy được nữa rồi…
- Uỳnh uỳnh uỳnh.
Tiểu Hoàng gầm lên, nó sử dụng Chấn Nhiếp Bào Hiếu để giam cầm đối phương ngay tại chỗ.
Đồng thời, khí thế của nó cũng không ủy mị như trước nữa, nó mạnh mẽ hơn bao giờ hết, trên đầu nó hiện lên hình cục phân, nó nhìn những Phi Thạch đập về phía Cự Hổ Vương.
- Áu áu.
Ba con Husky cũng sử dụng các loại kỹ năng để tấn công Cự Hổ Vương, khiến đối phương bị đánh đến mức gào lên thảm thiết.
Thỏ Không Gian cũng sử dụng Bản Mệnh Vũ khí của mình, sử dụng kĩ năng độc quyền Không Gian Đánh Dấu.
Nó đứng bên ngoài đám Phi Thạch, huơ huơ của cà rốt khổng lồ của mình liên tục, khiến những vết thương của Cự Hổ Vương bị nặng hơn.
Lập tức, ba con Khế Ước Linh sử dụng hết sức, đánh cho Quân Vương hung thú bị trọng thương.
- Grao grao grao.
Những con hung thú khác mắt đầy tơ máu, xông đến cứu giúp Quân Vương của chúng với bộ dạng rất điên cuồng.
Thế nhưng Trần Thư và Husky đều đang trốn trong miệng Slime, còn Thỏ Không Gian thì có kỹ năng dịch chuyển tức thời, hung thú không tài nào đuổi kịp được.
Không còn cách nào, chúng chỉ có thể sử dụng kỹ năng để tấn công Sliem không lồ, thế nhưng tác dụng thì chẳng hề đáng kể, chúng không phải sinh vật cùng cấp bậc.
- Grao.
Cự Hổ Vương gào lên ai oán, sự sợ hãi bắt đầu xuất hiện trong ánh mắt nó, cái chết dường như sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Vào khoảnh khắc đó, nó, một Quân Vương đã thấy sợ rồi.
- Grừ!
Nó nhìn phía trên không, trên mặt có cầu xin, đồng thời trong miệng thốt ra một khối chân bảo thuộc tính Thổ.
Hiển nhiên là muốn muốn dùng bảo vật mua mệnh của mình…
Tuy rằng hi vọng không lớn, nhưng nó đã không còn đường sống nào khác.
- Hả?
Trần Thư thận trọng vươn đầu, cũng nhìn thấy dáng dấp của Cự Hổ Vương, lớn tiếng nói:
- Thu toàn bộ kỹ năng của ngươi về, giao ra bảo vật, ta có thể thả ngươi!
Cự Hổ Vương do dự trong chốc lát, nhưng tiếp đó mấy khối hỏa cầu đánh tới, nó rốt cục nhượng bộ, chủ động hủy bỏ sát chiêu của mình.
Trong lúc nhất thời, phi thạch xoay quanh bên người nó biến mất không thấy gì nữa, giống như chưa từng xuất hiện.
- Kỹ năng phòng ngự của ngươi cũng hủy bỏ!
Trên mình Cự Hổ Vương vẫn có tia sáng nhàn nhạt màu vàng, đón đỡ không ít thương tổn.
Nó chỉ do dự một cái trong chớp mắt, liền hủy bỏ kỹ năng phòng ngự trên mình, đồng thời hạ lệnh để hung thú tiểu đệ rời xa nơi đây.
- Hống!
Trong miệng của nó tổng cộng phun ra ba cái chân bảo, một bộ dáng vẻ đáng thương, không có uy thế quân vương.
Ý tứ tương đối sáng tỏ: Chỉ cần không giết ta, bảo vật là của ngươi…
Mà lúc này trong lòng Cự Hổ Vương cũng tràn ngập khuất nhục, tiếp đó lại biến thành cừu hận, chỉ là tất cả đều không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng nháy mắt ngay lúc nó bởi vì suy nghĩ phục thù kế hoạch mà phân tâm, ba Khế Ước Linh của Trần Thư lại lần nữa ra tay!
Vẻ mặt Cự Hổ Vương đại biến, không nghĩ tới Trần Thư sẽ ra tay.
Đối phương chẳng lẽ không sợ hủy chân bảo ư?
Nhưng ngay lúc này, Thỏ Không Gian cũng thuấn di tới trước, tuỳ tiện lấy đi ba khối chân bảo.
Mặt Cự Hổ Vương lộ vẻ tuyệt vọng, chính mình vẫn quá đơn thuần…
Không có kỹ năng phòng ngự, nó đã không chịu được sự hành hung của khế ước linh.
Tiếp đó một tiếng kêu rên thê thảm, khí tức quân vương tiêu tán không thấy!
Đến tận đây, một quân vương vẫn lạc nơi này!
- Hống hống hống!
Vô số hung thú mang vẻ đau thương, tròng mắt theo bản năng xuất hiện lệ quang, giống như đang mặc niệm vì vương của mình.
Nhưng động tác của chúng nó cũng không chậm chút nào, đi thẳng đến chỗ sâu trong [Thanh Nguyên Sâm Lâm] lánh nạn.
Khóc thì khóc, nhưng chạy thì vẫn chạy…
- Giết ngươi, bảo vật không phải cũng là của ta sao?
Trần Thư nhếch miệng, không nghĩ tới Cự Hổ Vương sẽ ngu ngốc như vậy, vậy mà trông chờ tội phạm sẽ bỏ qua nó…
Hai mắt Thỏ Không Gian hơi động, thu thi thể Cự Hổ Vương vào ngự thú không gian, lại là một thu hoạch lớn.
- Có thể đổi điểm kỹ năng kháng tính Hỏa Diễm, tiến hóa thành [Hỏa Ngự]...
Hắn tự lẩm bẩm, trong mắt tràn ngập hưng phấn, không đơn thuần là bởi vì bảo vật, nguyên nhân chủ yếu hơn là, Cự Hổ Vương trên ý nghĩa là quân vương thứ nhất hắn chân chính đi săn!
Cho dù là Băng Hổ Vương ở phương bắc, hay là Hỏa Long Vương đều là dựa vào hệ thống dược tề, có thể nó là mở ra điểm hack.
Mà Cự Hổ Vương hoàn toàn là dựa vào thực lực cá nhân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận